Chương 22
Thật ra đây chẳng phải đàn dương cầm gì hết, chỉ là đàn điện tử giáo viên hay dùng để đàn cho lũ trẻ nghe mà thôi.
Tiêu Vũ vuốt phím đàn, trong lòng bất giác trào dâng cảm xúc khó tả.
Đây không phải lần đầu tiên Tiêu Vũ chạm vào đàn điện tử, nhưng lại là lần đầu tiên cô chơi nó. Xem ra muốn hoàn thành nguyện vọng của nguyên chủ không phải là một chuyện dễ dàng.
" Chơi một lúc đi!" Quý Huyền cắm điện vào giúp cô.
Tiêu Vũ duỗi ngón tay, nhẹ nhàng ấn hai phím, tiếng đàn điện tử sống động vang lên.
Quý Huyền dẫn hai đứa nhỏ sang bên cạnh tìm chỗ ngồi, Tiêu Vũ vươn hai tay, ngón tay bắt đầu nhảy múa trên từng phím đàn đen trắng đan xen.
Tiêu Vũ vừa đàn vừa quay đầu nhìn 3 cha con, lộ ra nụ cười tươi tắn dịu dàng, hàm răng trắng tinh, đôi môi chúm chím, khoé miệng cong lên thành một độ cong tuyệt đẹp.
Trong lòng Quý Huyền bỗng chốc nhảy dựng, hốt hoảng quay đầu nhìn hai đứa nhỏ. Chỉ thấy vẻ mặt hai đứa si mê ngắm nhìn mẹ. Quý Huyền cười bất đắc dĩ. Có lẽ trong lòng lũ trẻ, mẹ mãi mãi là siêu nhân toàn năng không ai sánh bằng.
Quý Huyền ngẩn ngơ một hồi, đến lúc quay đầu lại đã thấy Tiêu Vũ đang nghiêm túc chơi đàn.
Đến tận khi nốt nhạc cuối cùng kết thúc, Tiêu Vũ mới nhẹ nhàng dời tay ra khỏi phím đàn. Hai đứa nhỏ đứng dậy vỗ tay, đồng thanh hô: " Mẹ thật lợi hại! Mẹ đàn giỏi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lich-su-phan-dau-cua-me-nhan-vat-phan-dien/816009/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.