Chương 18
" Cô ơi, bài văn con viết hôm nay thế nào ạ?" Quý Du nhận lại vở bài tập, vẻ mặt mong chờ nhìn về phía Y Lam Nhã
Y Lam Nhã nghiến răng nghiến lợi cười nói : " Viết rất tốt, nhưng mà, tại sao ở cuối lại có câu em yêu mẹ em vậy? Viết như thế là lạc đề, lần sau làm văn không nên viết như thế nhé."
Quý Du vẻ mặt thẳng thắn nói : " Không sao đâu ạ, mẹ con cũng nói với con là không được viết như thế. Nhưng con vẫn viết để cho mẹ vui thôi"
Cái đồ bị liệt chết tiệt!!!
Y Lam Nhã siết chặt hai tay cười hỏi : " Vậy con đọc cho mẹ nghe chưa?"
Quý Du lập tức hứng khởi đáp : " Là mẹ dạy con viết đó cô!"
Y Lam Nhã nháy mắt thăng thiên, TIÊU VŨ !!!
Y Lam Nhã hít thật sâu, làm bộ lo lắng nói : " Tiểu Du, chẳng phải hồi trước con bảo mẹ con không yêu con sao?"
Quý Du sửng sốt nhìn Y Lam Nhã, Y Lam Nhã ra vẻ bối rối: " Hồi trước con nói với cô, mẹ bỏ đi là do không yêu con cùng ba ba. Con cực kì chán ghét cô ấy, bây giờ không ghét nữa sao?" Ngày xưa Quý Du nào có nói vậy, con bé không nói ghét mẹ mà chỉ kêu hận mẹ, nói cả đời không muốn tha thứ cho bà ấy.
Lời nói của trẻ con vừa vô tình lại vừa tàn nhẫn, nhưng đó là bởi vì bọn chúng chưa phân rõ phải trái trắng đen, nói ra nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lich-su-phan-dau-cua-me-nhan-vat-phan-dien/816015/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.