Đêm khuya, mấy người đang nóng lòng chờ đợi trước cửa phòng sản của bệnh viện tốt nhất thành phố. Bà cụ tóc bạc trắng đứng đầu không ngừng chắp hai tay vào nhau liên tục cầu nguyện. Trái với thái độ mong đợi của bà, chàng trai trẻ bên cạnh lại hoàn toàn chú tâm vào chiếc điện thoại đời mới trên tay với vẻ sống chết mặc ai, chẳng liên quan gì tới mình.
“Khải Dương, cháu đích tôn của bà! Cháu không thể làm bà nội bớt lo hơn một chút sao?” Nhìn dáng vẻ thờ ơ của đứa cháu, bà cụ tức giận gõ mạnh cây gậy trên tay xuống đất: “Cháu sắp thành bố đến nơi rồi, sao vẫn chẳng thay đổi thế? Còn không chịu tu tâm dưỡng tính, sống với Tĩnh Vũ cho tốt một chút!”.
“Bà nội, bà lằng nhằng quá đi! Lúc đầu nếu không phải bà sống chết đòi có chắt bế, cháu đã chơi thêm được hai năm nữa rồi.” Lăng Khải Dương cau mày bực bội nhìn bà: “Hơn nữa Hà Tĩnh Vũ sinh trai hay gái đều do ông Trời quyết định, cháu cuống làm gì chứ?”.
“Thằng súc sinh! Mày dám nói với bà nội thế à?” Hai tay giữ chặt đầu gậy, bà cụ tức đến run lẩy bẩy: “Đều tại ta! Cứ nghĩ bố mẹ mày mất sớm, thân già này không nỡ xử tệ với mày. Nhưng… nhưng sao mày lại đáng thất vọng đến thế, cả ngày có nhà không về, chỉ tụ tập với lũ bạn lêu lổng phá làng phá xóm. Bây giờ vợ mày nằm trong sinh con cho mày… mà nhìn mày kìa! Bà mà không ép, chắc mày cũng chẳng thèm đến đâu phải không?”.
“Thôi bà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lien-hoa-yeu-cot/1975926/quyen-7-chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.