Đêm đen như mực!
Trên con đường núi âm u, nhóm người đốn gỗ ra sức chạy đua với màn đêm. Dẫn đầu đoàn là một người đàn ông khỏe mạnh cao lớn, vác trên vai bó củi, thành thạo bước đi trên con đường núi gồ ghề trơn trượt.
“Oa… oa…” Bỗng nhiên từ đâu vọng tới tiếng trẻ sơ sinh khóc, thu hút sự chú ý của mọi người.
“Đại ca!” Một người đàn ông bé nhỏ khắc khổ liền kéo tay người đàn ông đi đầu: “Sao chỗ này lại có tiếng trẻ con khóc nhỉ? Hay chúng ta qua đó xem sao?”.
“Đừng để ý những việc không phải của mình!” Người đàn ông được gọi là đại ca vẫn tiếp tục bước về phía trước: “Muốn thì tự đi, chứ muộn thế này rồi để vợ ở nhà một mình không an toàn. Tôi không hứng thú với mấy chuyện đó. Về nhà thôi!”. Nói xong câu ấy, anh ta cũng đã đi thêm được đến mười mấy mét.
“Cẩu Tử, Đại Kiều nói đúng đấy! Đừng lo chuyện không phải của mình.” Những người đốn gỗ khác góp lời và tiếp tục nối bước người dẫn đầu xuôi xuống núi.
“Hứ! Bọn nhát gan!” Gã đàn ông nhỏ bé tên Cẩu Tử nhìn theo đám người đang xa dần, nhổ toẹt một bãi nước bọt: “Tỏ vẻ ta đây trung thực đường hoàng. Lần trước lúc Kim Trụ cho chơi em gái hắn, chẳng phải chính gã Đại Kiều cầm thú này ra tay tàn bạo nhất sao? Giờ còn bày đặt nghĩ đến người đàn bà của mình. Đạo đức giả!”. Cẩu Tử vừa chửi vừa tiến về phía phát ra tiếng khóc. Trong lúc vô tình, âm thanh đó bất chợt biến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lien-hoa-yeu-cot/1976019/quyen-3-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.