Hải liền ôm chầm lấy Sakura, rồi lôi Sakura nằm xuống giường. Sakura còn chưa kịp nhận ra chuyện gì, thì Hải đã hôn lên môi Sakura một cách nồng thắm. Rồi cả hai ngồi cháo lưỡi cho nhau. Tuy là đã từng làʍ ŧìиɦ, nhưng có lẽ lần này Hải cảm thấy khoan khoái hẳn. Vết thương lúc nãy Sakura tạo ra gần như chả có gì nghiêm trọng cả.
(Nhà tôi)
Tôi để ý Ngộ Không cứ ngồi trong góc phòng, cứ thỉnh thoảng lại cười một mình. Tôi sinh nghi, liền hỏi:
- Anh Ngộ Không ơi.
- Hi hi hi ... Ơ là nhóc à? Có chuyện gì vậy?
- Sao nãy giờ anh cứ cười một mình vậy?
Ngộ Không không nói gì. Tôi đành bảo:
- Anh cứ nói đi.
- Hi hi hi thực ra lúc nãy sờ soạng con Sakura, anh thu được một cái chiến lợi phẩm.
- Chiến lợi phẩm? Là cái gì?
Ngộ Không đưa chiến lợi phẩm cho tôi xem. Tôi rất ngạc nhiên với cái chiến lợi phẩm này. Tôi cầm lên, ấp a ấp úng:
- Đây ... đây là ...
- Là cái qυầи ɭóŧ của Sakura đấy. Lúc nãy, trong lúc sờ soạng nó, anh đã rút trong âm thầm và lặng lẽ.
Tôi ngạc nhiên, vì không thể nào rút ra một cách đơn giản như vậy, vì Sakura vẫn mặc đồ bên ngoài bình thường. À mà quên, Ngộ Không có bảy mươi hai phép thần thông, lấy qυầи ɭóŧ của Sakura chỉ là chuyện nhỏ. Ngộ Không nói tiếp:
- À, anh chôm luôn cái áo ngực nè.
Giờ tôi mới tin là Ngộ Không dùng phép thần thông cướp đồ.
(Chỗ cái chòi)
Cả hai người vẫn đang cháo lưỡi.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lien-quan-mobile-cuoc-chien-voi-de-che-thay-ma-phan-2/538053/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.