Đến lúc ra khỏi cửa nhà hàng, Diệp Từ mới buông cánh tay Lưu Sướng ra, cô vỗ vỗ vai cô ấy: “Lưu Sướng, tự cậu về nhà được chứ.”
Lưu Sướng có vẻ còn bị vây trong trạng thái mơ hồ, sau khi nghe Diệp Từ nói xong, nửa ngày cũng chưa phục hồi tinh thần lại được, mãi đến lúc Diệp Từ bất đắc dĩ nói thêm với cô:“Mình đi trước đây.” Lúc này cô mới kịp phản ứng, chộp lấy cánh tay Diệp Từ, vội vàng nói:“Tiểu Từ, kho hàng kia không phải cậu trộm, thật?”
Diệp Từ thở dài, nhìn Lưu Sướng nói: “Mình tuy chơi game không tồi nhưng không phải là thần tiên, có thể lên trời có thể xuống đất, kho hàng bị trộm như thế nào cậu biết không?”.
Lưu Sướng lắc đầu.
“Mình cũng không biết. Dù mạnh hơn game thủ khác, nhưng Lưu Sướng à cậu hẳn phải biết, mình chỉ là một game thủ bình thường thôi.” Diệp Từ cười khổ một tiếng: “Đương nhiên, nếu cậu cũng không tin mình, mình chẳng còn biện pháp nào cả.”
“Không phải, mình không hề không tin tưởng cậu.” Lưu Sướng nghe Diệp Từ nói vậy , lúc này mới thật sự yên lòng: “Mình chỉ lo cho cậu thôi. Nếu cậu trộm thật, chọc vào Thiên Sơn Tà Dương thì phiền toái lớn rồi, không nên khinh địch a.”
“Điều này mình cũng biết, cho nên anh ta mới mắng mình trên diễn đàn như vậy, mình đâu có mở miệng phản bác?” Diệp Từ híp híp mắt, sau đó nói: “Thứ nhất là vì Đổng Âm và Dịch Thương. Thứ hai, đương nhiên vì không trêu chọc nổi. Việc mình rời công hội đã khiến anh ta ghi hận
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/liep-gia-thien-ha/57536/quyen-2-chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.