Kĩ thuật của Lưu Niên không hề thay đổi, trong kí ức của cô anh cứ như một cây đao tầm thường, tuy vẻ ngoài xấu xí nhưng đủ độc. Diệp Từ biết rõ cô đã dốc hết toàn lực, nhưng Lưu Niên vẫn khí định thần nhàn(còn dư sức).
Đã đến giờ, hệ thống phán định hòa.
Hai người thoát ly khỏi trạng thái chiến đấu, lượng máu đôi bên không kém nhau, có điều Diệp Từ biết kĩ thuật của cô vẫn kém Lưu Niên một bước. Tính ra nhờ trang bị kèm theo nhiều kĩ năng cô đều dùng gần hết, nhưng Lưu Niên chỉ dùng một vài kĩ năng vốn có của Thợ săn, đã có thể khắc chế cô, không cho cô chiếm chút ưu thế. Nếu thời gian quyết đấu chuyển thành 8 phút, không dù chỉ 6 phút thôi, kết quả bây giờ chưa chắc đã là hòa.
Người thua nhất định là cô.
“Thỉnh giáo.” Lưu Niên đeo cung, anh đến bên người Diệp Từ, lúc này lại chủ động vươn tay.
Diệp Từ nhếch nhếch khóe môi, tạo nên một độ cong nhỏ, sau đó nắm lấy tay anh, thản nhiên nói:“Tôi sẽ thắng anh.”
“Xác suất không lớn.” Lưu Niên cười, anh nhẹ nhàng nắm tay Diệp Từ rồi lễ phép buông ra, sau đó xoay người rời đi.
Diệp Từ hít một hơi thật sâu, cũng xoay người đi về hướng ngược lại. Hai người đều về đoàn đội của mình.
“Lưu Niên, thực lực của cô ấy thế nào?” Áp Sa Long nhìn gương mặt bình tĩnh của Lưu Niên, cười ha ha hỏi:“Nghe nói cô ấy được xem là Thợ săn giỏi nhất của Đông lại lục.”
“Không tầm thường.” Lưu Niên đánh giá khách quan:“Chỉ là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/liep-gia-thien-ha/57579/quyen-1-chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.