🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Cậu còn lèm bèm với tôi nữa thì cút ngay! Cút! Con mẹ cậu, cái thứ súc sinh này, cút ngay, đừng để tôi thấy mặt cậu!”

Mấy nhân viên cảnh sát mới cúi đầu, nín thở, không dám hó hé. Nếu nói đội trưởng Ngụy là một quả bom thì khi chửi bới bằng tiếng Thượng Hải, ông ấy chính là vũ khí hạt nhân có sức công phá mạnh nhất, tiếng gầm giận dữ như muốn làm rung cả nóc nhà.

“Ê, đội trưởng Ngụy đang nói gì vậy? Dịch lại xem nào.”

Ngô Duy Quyền cúi đầu, đá nhẹ vào chân Triệu Văn Liêm dưới gầm bàn. Anh ta là người Thẩm Dương, năng lực ngôn ngữ miễn bàn, đã vào đây được một năm nên tiếng Thượng Hải cũng nghe hiểu kha khá. Nhưng tần suất văng tục nặng đô thế này thì đúng là quá sức tiếp nhận.

“Đội trưởng Ngụy bảo anh Từ cút ra ngoài và gửi lời hỏi thăm mẹ anh ấy.”

Triệu Văn Liêm khẽ nghiêng đầu, mặt trông đau khổ, giọng trầm ngắn gọn, kèm theo một tiếng thở dài.

Ngô Duy Quyền nhìn lướt nhanh qua hai người đang căng thẳng trước mặt, chắc chắn họ không để ý bên này, liền kéo ghế sát lại Triệu Văn Liêm.

“Văn Liêm, anh nói xem anh Từ bị sao vậy? Không phải nói là ly hôn rồi sao? Ly hôn rồi mà vẫn quý trọng thế này hả? Quê tôi không có chuyện đó đâu. Mẹ tôi tống ba tôi vào trung tâm bảo vệ nạn nhân bạo hành gia đình xong là ông ấy nhìn mẹ tôi như kẻ thù luôn. Đàn ông Thượng Hải các anh ai cũng tình sâu nghĩa nặng với vợ cũ vậy sao?”

Triệu Văn Liêm nhìn Ngô Duy Quyền đầy khinh bỉ.

“Thứ nhất, vợ anh Từ chưa từng bạo hành anh ấy. Thứ hai, ai nói với cậu là anh Từ đã ly hôn?”

“Hả?” Ngô Duy Quyền trố mắt. Cả cục ai chẳng biết Từ Chiêu Lâm đã ly hôn, một mình nuôi con gái?

“Hừ, cậu có đến hai bằng thạc sĩ quang điện và ngoại ngữ mà chẳng biết nhìn xuyên bản chất sự việc à? Chút manh mối cũng không nhận ra sao?”

Triệu Văn Liêm cũng ngước nhìn lên, thấy đội trưởng Ngụy và Từ Chiêu Lâm vẫn đang mắng nhau, liền cúi đầu, tự đắc ghé sát tai Ngô Duy Quyền thì thầm: “Hôm nọ tôi đi nộp bảng báo cáo các sự kiện quan trọng trong năm của cá nhân, đoán xem anh Từ ghi gì?”

“Ghi gì?”

“Hừ.” Triệu Văn Liêm đẩy gọng kính. “Không ghi gì cả, để trống!”

“Hả?” Ngô Duy Quyền suýt nữa hét lên. “Chẳng phải năm nay anh ấy ly hôn sao? Sao không báo cáo?”

Triệu Văn Liêm lườm một cái thật sâu, định nói tiếp thì bị một tiếng rầm vang dội cắt ngang.

Hai người sợ hãi ngẩng đầu, thấy đội trưởng Ngụy vừa đá lật cái bàn họp, bây giờ đang nghiêng đầu, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào họ, giọng điệu nhẹ nhàng như đang thì thầm: “Hai cậu, đang nói gì vậy hả?”

Cả phòng họp chục người im bặt như chết, Từ Chiêu Lâm cũng đã mắng đến mệt, im lặng, chống tay lên hông đứng quay mặt vào tường, thất thần nhìn bức tường dán đầy ảnh. Có thi thể bị phân xác trong nhà máy bỏ hoang, có cả bào thai chết non. Cạnh đó là những phần thịt, xương được cắt gọn gàng đựng trong túi dệt xanh đỏ. Mà những “mảnh thịt” đó, trước khi chết là những con người có gương mặt rạng rỡ. Có người cười hiền lành, có người cười quyến rũ.

Còn cô ta, cô ta không thích cười, cũng không thích chụp ảnh. Trong nhà chỉ lục ra được mỗi tấm ảnh thẻ của cô ta, nụ cười gượng gạo, ngây ngô khiến cô ta trông càng yếu đuối hơn. Giữa bức tường đầy những sắc mặt tươi tắn, cô ta bị ép xuống tận cùng, co ro đáng thương trong một góc.

Giữa tầng tầng lớp lớp những bức ảnh, mạng lưới liên kết còn rối rắm hơn cả tơ nhện đều chỉ về một người, một người đàn ông trung niên đeo kính, cười tủm tỉm trước ống kính. Xung quanh ông ta là một nhóm trẻ con đủ lứa tuổi, cả trai lẫn gái, quần áo cũ kĩ, chen chúc đứng trước máy ảnh với ánh mắt e dè. Ông ta ôm trong lòng đứa nhỏ nhất, chỉ tầm một hai tuổi, có vẻ là một bé gái.

“Bọn họ đều là trẻ mồ côi từ cô nhi viện đó.”

Không gian tĩnh lặng như chết, cuối cùng Từ Chiêu Lâm cũng lên tiếng, giọng khàn đặc như có sạn. Triệu Văn Liêm và Ngô Duy Quyền như được đại xá, vừa rồi hai người họ sắp nín thở đến nổ phổi rồi, giờ cuối cùng cũng được thở.

“Vợ… Bạch Tuyết là người Lan Châu, sống ở đó suốt mười tám năm, mới về chưa đầy một tháng đã gặp chuyện. Cô ấy và Tiết Lâm không có thù oán cá nhân gì, thậm chí còn chưa từng gặp mặt, nhưng từ ngày 7 tháng 10, khi Bạch Tuyết đến khoa sản bệnh viện X ở Lan Châu khám thai, Tiết Lâm đã bắt đầu bám theo, đe dọa cô ấy.”

“Hơn nữa, Tiết Lâm không phải con ruột của nhà họ Tiết ở chợ hẻm Cổ Lâu. Tại sao nhà họ Tiết lại che giấu điều đó? Chỉ dựa vào việc không có lịch sử cuộc gọi và không có nhân chứng mà kết luận Tiết Lâm và Chu Chính chưa từng liên lạc trong suốt hai mươi mấy năm sau khi rời cô nhi viện, vậy thì quá ngu xuẩn.”

Từ Chiêu Lâm nhìn chằm chằm người phụ nữ không cười trên tường. Anh nói bằng tiếng phổ thông, không chỉ nói với đội trưởng Ngụy, cũng không phải chỉ là phỏng đoán, mà là bản tường thuật vụ án. Giọng điệu anh có vẻ bình tĩnh, nhưng so với việc chỉ tay vào mặt đội trưởng Ngụy mà chửi mắng thì cách này còn kí.ch th.ích dây thần kinh dễ cháy nổ của một cảnh sát già hơn gấp bội.

Chỉ thấy sếp Ngụy lao vọt đến bên cạnh anh, dọa cho mọi người vội vàng đứng dậy chuẩn bị can ngăn. Nhưng Từ Chiêu Lâm chẳng buồn chớp mắt, chỉ lặng lẽ nhìn sếp Ngụy với dáng vẻ hung hăng xông tới, ghé sát tai mình, nói bằng cái giọng nhẹ nhàng đến mức không thể nhẹ hơn: “Nghe không hiểu tiếng người à? Hả? Không sao, bây giờ vụ án này không liên quan đến tôi và cậu nữa, cũng chẳng liên quan đến đội hai. Buổi chiều đội trưởng Kim bên đội ba sẽ đến, bản tường thuật vụ án của cậu thì giữ lại mà nói với anh ấy đi.”

Nói xong, sếp Ngụy quay lại nhìn mọi người, hít một hơi thật sâu, giữ trong lồng ngực rất lâu mới từ từ thở ra: “Xin lỗi mọi người, người nhà của đồng chí Từ Chiêu Lâm hiện vẫn đang được cấp cứu trong bệnh viện. Vừa rồi tôi và cậu ấy đều có chút kích động, khiến các anh em chê cười rồi. Hơn nữa… người nhà của đồng chí Từ Chiêu Lâm có khả năng liên quan đến vụ án này, nên sau khi cân nhắc nhiều mặt, vụ án 9.25 này có lẽ chúng ta phải bàn giao lại cho các đồng chí đội ba. Mọi người cũng đã vất vả rồi, sau khi hoàn tất thủ tục bàn giao, ai về nhà nấy nghỉ ngơi đi.”

Sếp Ngụy nói xong, ngửa đầu nhìn lên trần nhà, thở dài một hơi thật nặng để điều chỉnh tâm trạng, sau đó quay đầu nhìn Từ Chiêu Lâm, người vẫn đứng bất động bên bức tường.

“Tôi vẫn giữ nguyên lời mình đã nói, ai cũng là con người, chúng ta phải chấp nhận đồng đội của mình có những lúc cảm xúc mất kiểm soát. Nhưng dù thế nào cũng phải nhớ kỹ hai chữ: chứng cứ.”

“Dựa vào suy đoán và lập luận cảm tính để đưa vụ án đi chệch hướng, hành vi đó không xứng đáng với bộ cảnh phục mà cậu đã mặc suốt hai mươi năm qua.”

Sếp Ngụy nói xong, quay lại nhìn mọi người: “Được rồi, giải tán đi.”

Mọi người như vừa thoát chết, nhanh chóng rời khỏi phòng họp. Chỉ còn lại Từ Chiêu Lâm và sếp Ngụy đứng trong căn phòng trống trải.

“Vậy là anh cũng thấy tôi nói đúng, rằng giữa Chu Chính và Tiết Lâm vẫn còn liên hệ.”

Từ Chiêu Lâm cuối cùng cũng dời ánh mắt về phía sếp Ngụy, nhìn ông ấy đầy dò xét, không chắc chắn lắm.

Sếp Ngụy đang cúi người thu dọn đống hồ sơ vương vãi trên sàn, trong lòng thầm nghĩ: mình tuổi tác đã cao, bệnh cao huyết áp, mỡ máu, đường huyết đều có, bây giờ đầu óc còn ong ong đây! Cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì cũng bị thằng ranh con này chọc cho tức chết!

“Tin hay không, cứ để chứng cứ lên tiếng. Nhưng tôi là đội trưởng, tôi phải cân nhắc nhiều mặt. Nếu giữa Chu Chính và Tiết Lâm thực sự còn liên lạc, vậy thì việc Tiết Lâm giết vợ cậu chắc chắn liên quan đến vụ 9.25, Từ Chiêu Lâm cậu phải tránh khỏi vụ án này. Còn nếu không có liên quan…”

Sếp Ngụy ngước mắt nhìn anh, nhếch mép châm chọc: “Không có liên quan thì phiền cậu đi soi gương đi, ngửi xem trên người cậu có mùi gì. Người không ra người, ma không ra ma, nếu tôi là vợ cậu thì cũng phải bỏ cậu để chạy theo trai trẻ!”

“Anh bạn à…” Sếp Ngụy vỗ vỗ xấp tài liệu trong tay cho ngay ngắn lại. “Yên tâm mà đi tắm rửa, cạo râu, chỉnh đốn lại bản thân đi. Ngay cả con công còn biết xòe đuôi khoe sắc nữa là! Đừng để đến lúc bảo bối của cậu đến cục làm biên bản lời khai mà vừa thấy cậu đã buồn nôn. Tôi là người từng trải, nghe lời tôi đi, lo dọn dẹp cái đống lộn xộn ở nhà cậu trước, thu xếp lại chính mình, rồi hãy quay lại nói chuyện vụ án với tôi. Đội trưởng Kim ấy à, cậu cứ yên tâm, anh ấy không phải người nhỏ nhen, nếu cậu muốn theo vụ án này, anh ấy cũng sẽ không nói gì đâu.”

…….

Cuối tháng mười, một lần nữa Từ Chiêu Lâm bị sếp Ngụy quẳng ra hành lang đồn cảnh sát cả người lẫn mền mùng. Vụ án không có tiến triển, anh cũng không khá hơn.

Điểm khác biệt duy nhất là hôm nay trời quang không một gợn mây. Ánh nắng rực rỡ chiếu xuống người anh, ấm áp, xua tan hết cái rét thấu xương trong huyết mạch.

“Bạch Tuyết đã qua cơn nguy kịch.”

Anh nhìn dòng tin vỏn vẹn bảy chữ trong khung chat trống trên WeChat, rồi lại ngẩng đầu nhìn lên tán cây ngô đồng um tùm trước cục cảnh sát.

Hồi nhỏ, lần đầu tiên anh ra biển là vào ban đêm. Khi ấy, nỗi sợ hãi trào dâng, dưới làn nước đen thẫm cuồn cuộn như thể ẩn giấu một con quái vật khổng lồ và hung ác, há miệng đầy răng nanh sắc nhọn, chờ đợi anh trượt chân xuống để nuốt chửng, không chừa lại dù chỉ một mẩu xương.

“Nước rút rồi.” Anh thì thầm, ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu thẳng vào mặt, chói đến mức khiến sống mũi cay cay.

Làn nước đen cuồn cuộn rút đi, để lộ ra bãi cát mềm mại bên dưới.

Gió nhẹ thổi qua những chiếc lá vàng óng, không phân biệt được là sắc vàng của lá hay của ánh mặt trời. Lá rụng trải đầy mặt đất, bước lên phát ra tiếng lạo xạo, nghe rất êm tai.

Lại một năm nữa trôi qua, Từ Chiêu Lâm nhìn cái bóng của chính mình dưới mặt đất, lần cuối cùng anh thong thả quan sát cái bóng của mình như thế này, có lẽ là ở một khu dân cư bình thường nào đó ở Hoàng Phổ. Cũng là một mùa thu vàng rực như thế này, cũng là những tán lá ngô đồng xanh chẳng ra xanh, vàng chẳng ra vàng, dày thành từng lớp trên mặt đất.

Anh rất hiếm khi có thời gian rảnh rỗi để lang thang như thế. Tính anh nóng nảy, không có việc gì làm đối với anh mà nói chính là một sự giày vò. Nhưng cô ta thì ngược lại, chậm chạp đến mức phát bực, còn hơn cả rùa bò.

Lần đó, anh đứng đợi cô ta. Cô ta ngồi trên ban công, bụng bầu đã lớn, hai tay hờ hững đặt lên tay vịn ghế mây, nghiêng đầu nhìn anh với vẻ thờ ơ. Còn bà mẹ cay nghiệt và khó chịu của cô ta thì đang lớn tiếng mắng mỏ bên cạnh. Nhưng cô ta dường như đã quá quen, hoặc có lẽ chẳng buồn để tâm, chỉ lặng lẽ nhìn anh.

Từ dưới lầu nhìn lên, cô ta thật sự gầy gò đến đáng thương. Chiếc váy xám xịt càng làm cô ta trông ảm đạm hơn, mái tóc dài xõa xuống vai, che khuất gần hết khuôn mặt nhỏ nhắn. Tất cả dinh dưỡng và sức sống của cô ta đều bị đứa trẻ trong bụng hút cạn. Nhưng cô ta vẫn cố chấp muốn cược một ván, dùng chính mạng sống của mình để xem trong lòng anh, ai mới là quan trọng nhất.

Cô ta lại cho rằng bản thân và con gái là hai phe đối lập, là nước với lửa, không thể dung hòa. Chỉ vì sinh linh bé nhỏ ấy có khả năng nhận được tình yêu nhiều hơn cô ta, dù cho nó là con ruột của cô ta đi chăng nữa.

Cô ta muốn có được thật nhiều, thật nhiều tình yêu, một tình yêu vĩnh viễn không cạn kiệt. Nhưng cô ta lại không yêu bất cứ ai, kể cả anh.

Cô ta muốn gọi điện cho anh lúc nào thì gọi, liên tục gọi.

Anh đang bận hay đang mệt, thậm chí là đang đối mặt với nguy hiểm đến tính mạng, cô ta chẳng quan tâm, cũng chẳng bao giờ hỏi han. Trong miệng cô ta vĩnh viễn chỉ có một chữ: “Tôi”.

Lần cuối cùng là trước khi anh đi Côn Minh, truy bắt một kẻ trốn lệnh truy nã. Gã đó không chỉ là một tay buôn ma túy, mà còn là kẻ giết người. Ở Thượng Hải, gã đã ra tay tàn sát cả một gia đình ba người. Cảnh tượng người vợ và đứa con gái bị sát hại dã man vẫn còn in sâu trong tâm trí anh, đến tận hôm nay, mỗi lần nhớ lại anh vẫn cảm thấy khó chịu, đến mức ăn không ngon, ngủ không yên.

Mấy ngày liên tục kiệt sức, anh ngồi dựa vào chiếc ghế sắt lạnh lẽo ở ga tàu, rồi ngất đi. Trong đầu anh lúc ấy chỉ toàn là tiếng gào thét của huấn luyện viên thời còn ở trường cảnh sát: “Mẹ kiếp, rút súng chậm thế này thì chỉ có nước chờ chết?!”

Anh không biết liệu mình có còn mạng để quay về hay không. Nhưng ở đầu dây bên kia, cô ta chỉ hời hợt nói một câu: “Tôi cảm thấy không được khỏe.” Sau đó là một tin nhắn WeChat: “Tôi đi phá thai đây. Tạm biệt.”

Khoảnh khắc ấy, anh thật sự muốn rời xa cô ta. Lần đầu tiên trong đời, anh nhận ra một cách rõ ràng rằng giấc mơ về một mái ấm ấm áp, một gia đình trọn vẹn của anh sẽ không bao giờ có thể thực hiện được với cô ta.

Những ngày đó, Côn Minh mưa phùn không ngớt, oi bức và khó chịu. Anh lao ra đỡ cho sếp Ngụy một viên đạn, đầu đạn xuyên qua bả vai anh, để lại một vết cháy xém do thuốc súng. Anh ngã xuống đám dương xỉ rậm rạp, nghe tiếng sếp Ngụy chửi thề không ngớt. Chẳng biết lão già đó đang chửi ai, chỉ biết là lão cứ mắng mỏ oang oang, thật là phiền chết đi được. Những nhánh cây cứng đâm vào lưng anh, vết thương do đạn bắn cùng những vết xước đau rát hòa vào nhau, thiêu đốt da thịt anh.

Mưa xối xả trút xuống, những hạt mưa to như hạt đậu rơi trên mặt anh đau rát, khiến anh khó thở, đến cả mở mắt cũng không nổi. Nhưng anh vẫn có thể thấy cô ta đang nằm trên chiếc ghế mây, đung đưa nhè nhẹ, vừa bóc hạt óc chó vừa thản nhiên trêu chọc anh ta qua điện thoại bật loa ngoài đặt trên bàn: “Từ Chiêu Lâm, có về nhà không?”

“Về…” Anh mấp máy môi định trả lời, nhưng đôi môi dính chặt vào nhau, mãi không mở ra được.

“Cái gì? Cậu nói gì? Chiêu Lâm, cậu nói gì?”

Sếp Ngụy cuối cùng cũng ngừng chửi bậy, trợn mắt như kẻ sắp chết vớ được cọng rơm cứu mạng, lao đến bên tai anh mà gào thét điên cuồng.

“Về nhà.”

Có một lần sau khi vụ án kết thúc, anh và sếp Ngụy dạo quanh chợ trang sức ở Côn Minh. Sếp Ngụy giơ điện thoại lên gọi video cho vợ, chị ấy muốn gì lão liền mua nấy, cúi đầu khúm núm đến mức khiến người ta phát bực.

Đúng là hèn mọn thật, bình thường sao không thấy lão đáng khinh đến thế chứ?

Nhưng khi nhìn thấy một chiếc vòng ngọc bích ba màu tuyệt đẹp, trong lòng anh bỗng dâng lên một niềm vui kỳ lạ.

Trên đường đón cô ta về nhà, anh lặng lẽ đeo chiếc vòng ấy vào cổ tay cô ta. Cô ta cúi xuống nhìn chằm chằm một lúc, rồi ngẩng đầu lên, miễn cưỡng nở một nụ cười: “Đẹp lắm, cảm ơn anh.”

Nói xong, cô ta liền quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thẫn thờ. Từ đầu đến cuối, cô ta chẳng hề nhìn thấy vết thương trên vai anh, ngay cả khi đã về đến nhà, cô ta cũng không nhìn.

Đêm ấy, cô ta mặc một chiếc váy ngủ trắng, cúi đầu đứng chặn trước cửa phòng ngủ, không cho anh vào. Cô ta nói dạo này cô ta ngủ không ngon, khớp mu đau nhức, có người nằm cạnh thì càng khó ngủ hơn.

Mấy tháng cuối thai kỳ, anh đành chuyển sang phòng khách. Cứ thế, vết thương của anh cũng từ từ lành lại trong căn phòng khách ấy.

Sau này, cô ta không bao giờ chủ động gọi điện cho anh nữa. Anh gọi cho cô ta, cô ta cũng hiếm khi bắt máy. Ngoại trừ mấy tháng mang thai, thái độ của cô ta đối với anh lúc nào cũng lạnh nhạt. Mỗi lần anh ôm hay hôn cô ta, cô ta đều giật bắn người như thỏ con bị hoảng sợ, không phản kháng, không đáp lại, chỉ đơn thuần chịu đựng.

Chiếc vòng ngọc bích ba màu ấy, chẳng biết cô ta đã vứt lăn lóc ở đâu. Cô ta chưa bao giờ thực sự yêu thích thứ gì quá lâu, mà không, gần như là chẳng thích thứ gì cả.

Cô ta từng yêu anh không? Có lẽ đã từng thích một chút, trong khoảnh khắc nào đó.

Nhưng khi anh để lại một phần của mình trong cơ thể cô ta, khi anh mong mỏi máu thịt của hai người hòa làm một, kết tinh thành một sinh mệnh chỉ thuộc về Bạch Tuyết và Từ Chiêu Lâm, thì biểu cảm ghê tởm trên mặt cô ta đã nói lên tất cả.

Dù tình cảm ngắn ngủi ấy bắt đầu từ đâu, kéo dài bao lâu, anh có thể chắc chắn một điều, Bạch Tuyết ba mươi tuổi không hề yêu Từ Chiêu Lâm bốn mươi tuổi.

Trong tiểu thuyết của cô ta, người đàn ông mà cô ta yêu đứng ở một thái cực hoàn toàn đối lập với anh: trẻ tuổi, dịu dàng, chu đáo, luôn kề cận và mãi mãi nở nụ cười.

Ấy vậy mà, anh vẫn cứ muốn hướng về cô ta.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.