“Khi nào tôi có thể đi được?” Trong phòng bệnh, mọi thứ đều trắng toát: ánh đèn trắng lạnh, ga trải giường trắng tinh, cả người cũng trắng bệch.
Bạch Tuyết nhìn ra bầu trời đêm đen kịt ngoài cửa sổ. Hôm nay hình như đặc biệt tối, đèn đường ngoài khu nội trú của bệnh viện lúc sáng lúc tắt, ánh sáng u ám, nhưng vẫn có một hai con thiêu thân không ngừng lao mình vào bóng đèn.
“Sẩy thai cần phải tĩnh dưỡng, mấy ngày này em cứ ngoan ngoãn ở viện đi.” Bạch Tuyết cảm nhận được bàn tay thô ráp, nóng rực của ai đó phủ lên bàn tay đang đặt trên mền của cô. Bàn tay ấy rất lớn, gói trọn bàn tay nhỏ của cô trong lòng bàn tay, “Ngoan, nghe lời.”
Phòng bệnh đơn trong đêm khuya yên tĩnh đến mức Bạch Tuyết có thể nghe rõ tiếng tim mình đập, hơi thở nặng nề của người bên cạnh, thậm chí tiếng xèo xèo khi thiêu thân đâm vào bóng đèn ngoài cửa sổ cũng nghe thấy rành mạch.
“Xin lỗi.” Bạch Tuyết nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn lên bầu trời, trong màn đêm đen đặc tìm mãi cũng không thấy gì. Hóa ra là không có trăng, bảo sao tối vậy. Cô rút tay ra khỏi bàn tay đang siết chặt ấy, quay đầu nhìn người đang ngồi bên mép giường.
Người đó trông chẳng khác gì ma: quầng thâm dưới mắt đen sẫm, râu ria lởm chởm một lớp xanh nhạt, tóc tai bù xù, một lọn xõa trước trán. Vết thương nơi yết hầu đã kết một lớp máu khô, cổ đầy vết máu đen bẩn thỉu, mặt cũng loang lổ máu, không phân biệt nổi là máu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/liet-do-cat-lat-tu-dich-mieu-ca/2760616/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.