🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Tối nay đi dạo với tôi một chút đi?”

Trong căn phòng khách sạn chật hẹp và bức bối, một người phụ nữ nằm ở cuối giường, mái tóc dài như thác nước buông xõa, rũ xuống nền nhà nhưng cô ấy chẳng buồn để ý, toàn thân đẫm mồ hôi, tr.ần tr.uồng nằm trên tấm ga giường bẩn thỉu của khách sạn. Dưới ánh sáng yếu ớt len qua kẽ hở của rèm cửa, cô ấy vừa nghịch điện thoại vừa trò chuyện với người đàn ông đang tựa đầu vào thành giường hút thuốc.

Dù mười câu thì anh ấy chỉ đáp lại hai, ba câu, cô ấy vẫn kiên trì tìm cách bắt chuyện với anh ấy theo cách riêng của mình.

“Không rảnh.”

Người đàn ông cuối cùng cũng trả lời, nhưng chỉ vỏn vẹn hai chữ ngắn gọn. Tuy vậy, cô ấy cũng không tức giận. Viết xong dòng chữ cuối cùng, nhấn gửi đi, rồi mới hơi nhấc cổ lên khỏi mép giường, nhìn bóng dáng ẩn trong bóng tối, điếu thuốc lập lòe trên môi anh ấy.

“Gì đây? Lên giường xong là thái độ vậy hả? Không biết lúc nãy ai còn hùng hục như chó động dục ấy.”

Nói xong, cô ấy khiêu khích chỉ vào dấu răng hằn rõ trên cổ mình.

“Hừ, tôi là chó đực thì cô là cái gì?”

Người đàn ông cười khẩy một tiếng, vung tay gạt bàn chân trần đang gác lên ngực mình, “Giữa chúng ta chỉ có quan hệ này thôi, muốn làm gì khác thì đừng tìm tôi, tôi không rảnh.”

“Mẹ kiếp, Liêu Thiên Du, anh đúng là đồ khốn nạn!” Người phụ nữ cuối cùng cũng nổi giận, vứt điện thoại sang một bên, bật người ngồi dậy. Những giọt mồ hôi đọng trên xương quai xanh tràn xuống, chảy dọc theo b.ờ ng.ực.

“Tôi khốn nạn?” Người đàn ông ngậm điếu thuốc, không hề động đậy, “Tôi cầu xin cô đến đây chắc? Hay là công tử Thượng Hải kia không cần cô nữa?”

Người phụ nữ trước mặt anh ấy có một đôi mắt phượng quyến rũ, sâu thẳm như làn nước mùa thu, long lanh đầy tình tứ. Nhưng lúc này, đôi mắt ấy lại chẳng khác gì một vũng nước chết lạnh lẽo, trừng trừng nhìn nụ cười châm biếm và thâm độc trên mặt anh ấy.

Cô ấy cứ thế nhìn chằm chằm anh ấy một lúc lâu, bỗng bật cười, hất mái tóc xoăn mềm mại đầy quyến rũ ra sau, lười biếng nâng mí mắt lên liếc anh ấy một cái, tặc lưỡi một tiếng, rồi lại cầm điện thoại, nằm xuống như chưa có chuyện gì xảy ra.

Bóng tối bao trùm, chẳng ai nói gì thêm.

Chỉ có tiếng rê.n rỉ đứt quãng của người phụ nữ ở phòng bên, càng lúc càng cao trào, xen lẫn tiếng thở d.ốc thô bạo của đàn ông.

Ai cũng ngầm hiểu, những cuộc hoan lạc thể xác này chẳng liên quan gì đến tình yêu.

Xét cho cùng, con người cũng chỉ là loài động vật. Và nơi nhơ nhuốc, tầm thường này chính là chốn hoàn hảo nhất để bản năng thú tính được phóng thích.

Lúc này, đôi nam nữ nằm trên chiếc giường bừa bộn, lộn xộn cũng chẳng khác gì.

Không khí trong phòng ngập tràn thứ mùi nồng nặc, nhầy nhụa của tinh dịch và dịch thể, ngay cả mùi ẩm mốc của căn phòng cũng chẳng thể át nổi. Tiếng rê.n rỉ và thở d.ốc đầy thú tính của cặp đôi phòng bên vẫn đang vang vọng, nhưng hai người họ vẫn thản nhiên, không chút xao động.

Người đàn ông tiếp tục nhìn chằm chằm lên trần nhà, rít từng hơi thuốc, còn người phụ nữ thì nằm ngược đầu ở mép giường, chăm chú nghịch điện thoại.

Mãi đến khi cuộc hoan lạc ở phòng bên cuối cùng cũng chấm dứt, điếu thuốc trong tay người đàn ông cũng cháy đến tận cùng.

Anh ấy dụi đầu thuốc vào gạt tàn, dựa lưng vào thành giường, nhìn cằm cô gái một lúc lâu rồi mới cất tiếng: “Đang làm gì vậy?”

“Liên quan gì đến anh?”

Cô ấy vẫn dán mắt vào màn hình, ngón tay thon dài lướt nhanh trên bàn phím, nét mặt bình thản, khóe môi khẽ cong, ánh mắt dịu dàng, tựa như người ở đầu bên kia màn hình mới là người có thể khiến cô ấy vui vẻ.

Người đàn ông dời ánh mắt, cúi xuống nhặt áo sơ mi mặc vào, chậm rãi cài từng chiếc cúc.

“Viết bình luận truyện.” Cô ấy bỗng lên tiếng: “Tác giả mãi không chịu cập nhật chương mới, tôi viết bình luận cũng chẳng buồn trả lời.”

Nói đến đây, cô ấy đắc ý nhướng mày, cong môi cười đầy mê hoặc, giơ điện thoại về phía anh ấy, lắc lắc: “Nên là tôi viết một bài bình luận thật hay, lại còn tặng vài món quà, để cho tác giả vui một chút.”

Liêu Thiên Du nhìn màn hình điện thoại của cô ấy, khi thấy tên cuốn tiểu thuyết thì thoáng sững lại, sau đó cười lạnh, quay mặt đi.

Anh ấy thầm nghĩ: Tác giả của cô bây giờ còn đang mải chạy khắp nơi giết người chơi đùa, làm gì có thời gian để ý đến cô chứ?

“Bận thôi, chắc là đang tích lũy tư liệu sáng tác.”

Nếu giết người cũng tính là tích lũy tư liệu.

Anh ấy mặc xong áo, cúi người kéo chiếc quần dưới người cô ấy ra. Chiếc khóa kim loại va vào nhau vang lên tiếng lách cách giòn tan.

Anh ấy hất mền sang một bên, mặc quần vào, đứng dậy quay lưng về phía cô ấy, cài dây lưng.

“Đi luôn hả?”

Cô gái hừ lạnh. “Xong việc là trở mặt luôn.”

Mặc dù nói vậy, nhưng nét mặt cô ấy vẫn dửng dưng. Lúc nói chuyện, cô ấy đã thoát khỏi ứng dụng đọc truyện, chuyển sang lướt mua sắm online.

Liêu Thiên Du không đáp, mặc quần áo xong thì quay lưng ngồi ở mép giường, im lặng trong ánh sáng mờ tối.

Ngón tay được sơn móng của cô gái vẫn gõ lách cách trên màn hình điện thoại. Anh ấy trầm ngâm một lúc, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Lưu Thiến, tôi nói nghiêm túc với cô, lát nữa tôi đưa cô ra bến xe, đi ngay trước khi trời tối. Cô cũng thấy rồi đấy, cái chỗ rách nát này chẳng có gì hay ho để dạo chơi cả. Tôi với sư phụ đến đây để điều tra vụ án, thật sự không có thời gian đi loanh quanh với cô.”

Anh ấy quay lại nhìn cô ấy một cái.

“Ở đây cũng không an toàn.”

“Vâng vâng vâng, đồng chí cảnh sát.”

Cô ấy đặt điện thoại xuống, lật người dậy, với tay lấy chiếc váy trên gối, vừa chui đầu vào váy vừa lầm bầm: “Nhưng mà này, tôi góp ý chút nhé? Thi hành pháp luật nghiêm minh là đúng, nhưng cũng phải biết quan tâm cảm xúc người dân chứ? Anh xem anh đi, mỗi lần chẳng nói chẳng rằng, cứ như cái máy đóng cọc, chẳng có chút hứng thú gì cả. Làm tôi đau muốn chết! Không biết lại còn tưởng anh có thù với tôi ấy chứ! Dù sao giữa chúng ta cũng chẳng có quan hệ gì, nhưng ít nhất trên giường cũng đừng có giữ bộ mặt lạnh tanh đó chứ, ánh mắt lúc nào cũng hằm hằm.”

Cô ấy bĩu môi trách móc, chân trần đi đến cửa, tìm đôi giày cao gót bị quăng mỗi nơi một chiếc, xỏ chân vào, rồi đứng trước gương toàn thân, xoay người một vòng, khéo léo búi lại mái tóc bằng ngón tay thanh mảnh.

Sau đó, cô ấy quay lại nhìn Liêu Thiên Du, bất mãn bĩu môi, “Hồi ngồi cùng bàn, anh đã không thèm nói chuyện với tôi rồi. Giờ ngủ chung một giường, anh vẫn cứ lạnh mặt. Anh nói xem, anh có bao nhiêu chuyện bực bội thế hả? Sau này thì ai dám lấy anh nữa? Chúng ta đều hơn ba mươi tuổi rồi, anh không định cứ phí thời gian với tôi mãi đấy chứ?”

“Hừ.” Liêu Thiên Du hừ lạnh một tiếng, “Lúc học chung không muốn nói chuyện với cô vì cô học dốt mà cứ làm phiền tôi trong giờ học. Còn bây giờ…”

Anh ấy nheo mắt, nhếch môi cười nhạo: “Xe đạp công cộng thì cứ cưỡi hết ga thôi, cưỡi xong tiện đâu vứt đấy, chẳng lẽ còn phải lau sạch trước khi trả?”

Chữ trả còn chưa kịp thốt ra, chát—

Một cái tát giáng thẳng vào mặt anh ấy.

Lời nói bị đánh tan thành từng mảnh, tiêu tán trong bầu không khí yên tĩnh.

Người phụ nữ vừa đứng trước gương cười duyên dáng, giờ đây đã sừng sững trước mặt anh ấy, cúi đầu nhìn xuống.

Đôi mắt phượng hờ hững, lạnh lẽo.

Mái tóc búi tạm bợ rơi xuống, những lọn xoăn mềm mại ôm lấy gò má.

“Muốn chơi thì phải tuân thủ luật chơi. Đã không chịu nổi thì đừng chơi nữa, đừng có mẹ nó châm chọc khiêu khích, rước đòn vào người.” Nói xong, cô ấy chộp lấy túi xách trên tủ đầu giường, lục lọi lấy ví tiền, rút ra một xấp tiền, tay run run ném thẳng vào mặt anh ấy, “Họ Liêu kia, nhớ cho kỹ. Hôm nay là tôi bao anh!”

“Và từ giờ cũng làm ơn đừng có tìm tôi nữa. Chị đây chán rồi!”

Dứt lời, cô ấy hất tóc, giẫm giày cao gót lộc cộc lao ra khỏi phòng.

Liêu Thiên Du ngồi yên trên giường, tờ tiền vương vãi khắp nơi, dưới ánh sáng lờ mờ trông đỏ đến chói mắt.

Anh ấy nhìn một lúc lâu, rồi cầm áo khoác lên, rời khỏi phòng.

Mùa đông ở Bạch Ngân, cũng như các thành phố phía Tây Bắc khác, lạnh lẽo, ảm đạm, hoang vu.

Trên con phố vắng vẻ chỉ có một cây mai đơn độc, tựa như mọc lên từ hư không. Những đóa hoa trắng muốt bừng nở kiêu hãnh giữa giá rét.

Dưới gốc mai, một người đàn ông đứng đó, giơ điện thoại chụp ảnh không ngừng, chân mày nhíu chặt, sắc mặt nghiêm túc, như thể đang thu thập chứng cứ tại hiện trường vụ án.

Người qua đường co ro trong cơn gió rét buốt, lướt qua anh ta, không khỏi ngoái nhìn vài giây, tò mò về người đàn ông trung niên đang cau có, cẩn thận “ngắm hoa” này.

“Trễ năm phút.”

Người đàn ông ngắm nghía “tác phẩm” của mình trên điện thoại, nhấn gửi đi, rồi chậm rãi nói với người phía sau, kẻ đang thở hổn hển vì chạy vội đến.

“Xin lỗi, xin lỗi mà anh Từ, lần sau không thế nữa!”

Từ Chiêu Lâm cất điện thoại, quay lại, vừa nhìn thấy gương mặt đối phương liền sững sờ, cau mày hỏi: “Mặt cậu sao vậy?”

Nhưng ngay lập tức, anh đã hiểu ra, môi mím chặt, mắt nheo lại, giọng lạnh băng: “Cậu không thể sống thiếu đàn bà à? Đến đây thì lo mà làm việc cho đàng hoàng. Nếu không thì cút về Thượng Hải mà ăn chơi.”

Liêu Thiên Du bị anh dọa đến mức dựng hết cả lông tơ, lập tức đứng thẳng người, thu lại nụ cười cợt nhả, nghiêm túc đáp: “Rõ, sư phụ.”

Từ Chiêu Lâm nhìn anh ấy chằm chằm một lúc lâu, sau đó mới thả lỏng nét mặt, trong mắt ánh lên tia chế giễu, rút hộp thuốc ra, ngậm một điếu trên môi.

“Mấy cô gái Đông Bắc ghê gớm lắm đấy.”

Anh cười nhạo, móc bật lửa, bật lên một tiếng xoẹt, ngọn lửa nhỏ lập lòe, châm vào đầu thuốc. Anh vừa nhả khói vừa bước đi: “Sau này cậu mà gặp cô ta thì bớt lượn lờ quanh tôi đi, cái mùi nước hoa nồng đến phát buồn nôn.”

“Hả? Đâu có nặng đến vậy đâu.” Liêu Thiên Du sải bước theo sau, cười tủm tỉm nhìn bóng lưng anh: “Lúc mới vào đội, chẳng phải anh còn chọn nước hoa rồi tặng cho mấy cô gái trong đội đấy sao?”

Từ Chiêu Lâm đi phía trước, nhả ra một làn khói trắng, thong thả nói: “Già rồi, dạ dày yếu.”

Liêu Thiên Du lắc đầu cười không thành tiếng, lại nhìn người đàn ông cao lớn đi trước mặt.

Chiếc sơ mi lẫn áo khoác da lấm lem mồ hôi và vết máu của anh đã bị vứt đi, giờ đây anh khoác một chiếc áo phao đen, bên trong là áo len cổ tròn màu xanh đậm, lưng hơi còng, bước từng bước đi trong cơn gió lạnh.

Trông chẳng khác nào một ông chú trung niên u ám.

Anh ấy nhớ lại mười năm trước, khi vừa mới đi làm, Từ Chiêu Lâm dù cũng thô lỗ, cẩu thả nhưng vẫn luôn ăn mặc chỉn chu. Tóc chải ngược gọn gàng, bóng mượt, cộng thêm nét lai Tây sắc sảo, trông có phần giống Al Pacino trong Bố già.

Khi đó, mấy tên rỗi việc trong đội còn tổng kết ra một “quy luật”: “Cứ thấy thiếu gia họ Từ xịt nước hoa, tức là lại nhắm trúng cô gái nào rồi.”

Liêu Thiên Du không nhớ sai.

Gu của anh trước giờ vẫn vậy.

Thỉnh thoảng có một hai trường hợp “đặc biệt” tóc thẳng da trắng, nhưng rồi cũng nhanh chóng chia tay.

“Thay đổi khẩu vị thôi.”

Mỗi lần bị hỏi, anh đều trả lời như vậy. Mà cũng đúng, sở thích của con người vốn không đổi, có đổi chăng thì chỉ là tạm thời, rồi lại đâu về đấy.

Nhưng hôm đó, anh chỉ đến ngân hàng để thẩm vấn một nữ nhân chứng. Trên đường về vậy mà lại đi nhầm đường. Sếp Ngụy nói rằng: “Hồn phách của cậu ta bay đi đâu mất rồi.”

Mà nữ nhân chứng ấy, về sau còn đến phòng pháp y của cục cảnh sát để giám định thương tích. Những người từng gặp đều nói rằng cô ta cao chưa đến 1m6, nhỏ bé như một cây giá đỗ bị quấn chặt trong áo khoác, chỉ lộ mỗi gương mặt. Ngực không có, mông cũng không. Gương mặt tròn tròn, cằm ngắn tũn, chẳng khác gì một đứa trẻ. Điểm duy nhất đáng nói chính là… cô ta trắng. Trắng đến mức còn hơn cả tuyết.

“Con gái miền Bắc có thích đàn ông xịt nước hoa không?”

Một ngày nọ, Từ Chiêu Lâm bỗng nhiên hỏi anh ấy. Khi đó trong văn phòng chỉ có hai người bọn họ. Anh gác chân lên bàn làm việc, tay cầm một chai nước hoa, “Ý tôi là mấy người trẻ tuổi ấy… Ể? Cô ấy chắc cũng tầm tuổi cậu? Có lẽ còn nhỏ hơn cậu hai ba tuổi. Mà cô bạn Lưu gì gì đó của cậu cũng tầm tuổi đấy nhỉ. Cô ta thích ăn gì, uống gì?”

“Cô ấy tên Lưu Thiến.”

Lúc đó Liêu Thiên Du đang bị Từ Chiêu Lâm bắt viết báo cáo tổng kết vụ án, vốn đã đầy một bụng bực dọc. Bây giờ lại nghe anh hết cô Lưu này đến cô Lưu nọ, lửa giận càng bốc lên ngùn ngụt. Anh ấy trừng mắt với bản báo cáo, lật mạnh trang giấy một cái, nhưng câu hỏi của cấp trên không thể không trả lời, đành bực dọc nói: “Dù sao Lưu Thiến cũng nói rằng cô ấy không thích đàn ông xịt nước hoa, trông cứ ẻo lả thế nào ấy. Còn về đồ uống, cô ấy thích trà sữa, thực ra cũng không hẳn là thích uống, mà là thích ngắm. Kiểu trên ly có hình gấu hay thỏ, hoặc có kẹo bông gòn, kem tươi gì đó, cô ấy có thể nhìn chằm chằm cả buổi, đến khi tan chảy thì bỏ luôn. Lần nào cũng vứt cho tôi uống, phiền muốn chết!”

Anh ấy nhấn mạnh chữ phiền, ngẩng đầu lên, oán giận trừng mắt nhìn Từ Chiêu Lâm. Nhưng anh cứ như chẳng nghe thấy gì, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm lên trần nhà. Trên đó có một vòng sáng tròn trịa, phản chiếu ánh nắng mềm mại của buổi chiều, có lẽ là từ một chiếc gương nào đó… Trông như một khuôn mặt búp bê.

Sau này, anh không còn dùng nước hoa nữa.

Dưới ánh hoàng hôn lạnh lẽo, hai người đàn ông cao lớn một trước một sau bước đi. Bóng dáng bị kéo dài trên nền đất vàng vắng lặng. Xe cộ gào rú lướt qua, người đi đường ai nấy đều đầu bù tóc rối, vội vã lao về phía trước. Không ai biết bọn họ là ai. Đây là một nơi thích hợp để nói thật lòng.

“Anh Từ.” Liêu Thiên Du dè dặt lên tiếng, “Anh thích chị dâu điểm nào vậy?”

“Xinh.”

Từ Chiêu Lâm ngậm thuốc lá, trả lời qua loa.

“Ồ…”

“Sao, cậu thấy cô ấy xấu?”

Từ Chiêu Lâm chẳng buồn quay đầu, nhấc tay búng điếu thuốc, tàn thuốc lập tức bị gió cuốn đi.

“Không không không, tôi không có ý đó!” Liêu Thiên Du vội vàng xua tay, đầu lắc như trống bỏi. Thấy Từ Chiêu Lâm không có vẻ giận, anh ấy mới cười gượng hai tiếng, rụt rè nói: “Nhưng đúng là không đẹp bằng gu hồi trước của anh.”

“Tôi cũng không biết.” Từ Chiêu Lâm thờ ơ nhìn chiếc xe tải chất đầy than đá lướt qua. Chiếc xe lắc lư trên con đường đất gập ghềnh, mỗi lần xóc nảy, từng mảnh than vụn lại rơi xuống. Nó phun ra một luồng khí thải xám đục, rồi hòa vào con đường đầy bụi bặm. Mãi đến khi chiếc xe khuất dạng, anh mới mở miệng: “Chỉ là tìm được đáp án thôi, đơn giản vậy đó.”

Anh quay đầu, cười nhạt, “Cậu nghĩ con người có nhiều lựa chọn sao? Đến tuổi tôi rồi, cậu sẽ hiểu ra—đáp án chỉ có một. Khi đáp án xuất hiện, cậu sẽ nhận ra mình căn bản không có lựa chọn nào cả.”

Anh rút từ túi áo một tấm ảnh cũ, nhìn chằm chằm vào nó với vẻ mặt nặng nề.

“Nhưng cậu biết tôi rồi đấy. Điều duy nhất tôi quan tâm… chính là đáp án.”

Ánh mắt anh dừng lại ở trung tâm bức ảnh, một chàng trai trẻ đeo kính. Con người đúng là kỳ lạ. Ngũ quan không thay đổi, vóc dáng cũng chẳng khác, ngay cả kiểu tóc vẫn giữ nguyên. Nhưng ai có thể ngờ rằng, chàng trai trong ảnh với nụ cười dịu dàng và vẻ mặt tràn đầy nhiệt huyết năm đó, giờ đây lại trở thành một gã đàn ông trung niên dơ bẩn, biến thái, kẻ bị tình nghi liên quan đến ba vụ án phân xác phụ nữ trong phòng thẩm vấn kia?

“Haiz… Đây là tấm duy nhất còn lại rồi. Cái máy ảnh chết tiệt nào chụp mà trông cứ như ảnh từ thời dân quốc…” Anh lật bức ảnh, nhìn chằm chằm vào một bóng hình nhỏ xíu trong đó, “Này, nhìn xem, đứa bé này nhỏ tí xíu, mới mấy tuổi nhỉ… Hai tuổi? Ba tuổi? Giờ chắc tầm tuổi tôi rồi. Không biết còn sống hay không nữa.”

Liêu Thiên Du bước lên, cùng Từ Chiêu Lâm nhìn chằm chằm vào bức ảnh, rồi lắc đầu thở dài, “Viện mồ côi thành viện dưỡng lão, ha, ông viện trưởng họ Chung này đúng là bắt kịp xu hướng đấy. Tiền sinh lão bệnh tử đều bị ông ta một mình nuốt trọn, ai mà biết được đã tham ô bao nhiêu?”

Anh ấy châm một điếu thuốc, hừ lạnh: “Còn cái gì mà ‘Nhà Tình Thương’? Nói thật với anh, anh Từ, ông viện trưởng này chắc chắn có vấn đề. Vụ án đầu tiên ở Bạch Ngân xảy ra vào năm 2020, cuối năm đó viện mồ côi liền bị dỡ bỏ, cải tạo thành viện dưỡng lão. Tất cả nhân viên chăm sóc, y tá đều bị thay thế, ngay cả đầu bếp, lao công cũng đổi hết. Anh nói xem, không phải để che giấu chuyện gì thì là gì? Tôi mà tin thì tôi là thằng ngu.”

“Ừ…” Từ Chiêu Lâm nhíu mày gật đầu, chậm rãi nói: “Ông Chung đó quả thực không phải hạng xoàng. Dành thời gian dây dưa với ông ta thì chi bằng hỏi người khác.”

Anh ngước mắt nhìn về phía những tòa chung cư cũ kỹ, xám xịt cách đó không xa.

“Vương Thụy Quyên sống ở đây?”

“Đúng vậy.” Liêu Thiên Du nheo mắt, hít một hơi cuối cùng, rồi dụi tắt điếu thuốc dưới chân, “Mấy nhân viên cũ của viện mồ côi năm đó còn ở Bạch Ngân không nhiều, trừ Vương Thụy Quyên, những người khác đều sống không tệ. Nhưng nghe nói bà ta tự nhiên mắc bệnh tâm thần, đầu óc không còn tỉnh táo nữa. Anh chắc chắn muốn hỏi bà ta sao?”

“Những người không khuất phục mới mắc bệnh. Đó không phải là hỏng đầu.” Từ Chiêu Lâm lẩm bẩm như đang tự nói với chính mình, rồi cất bước đi tới.

Liêu Thiên Du khựng lại, đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng anh, đột nhiên có chút bi thương khó tả.

Từ Chiêu Lâm bước từng bước về phía trước, bụi vàng bay mịt mù, bám đầy ống quần anh. Anh bỗng nhớ đến cuốn tiểu thuyết của Bạch Tuyết. Nữ chính đến một nơi đầy cát vàng, ở đó có một trạm y tế quân đội. Cô ấy gặp một bác sĩ quân y—

Theo lời cô miêu tả: “Trời quang mây tạnh, chính trực như ngọc.”

Đồng thời, nam chính cũng đến đó để chuộc lỗi cho sự phản bội của mình…

Gió cát mịt mù khiến mắt Từ Chiêu Lâm cay xè. Một trận bão cát sắp ập đến. Hai người họ giơ tay che mặt, chạy nhanh về phía trước. Ngay khi lao vào tòa nhà số 8, cơn bão cát lập tức cuốn tới, mây đen đè xuống, gió rít gào chói tai, như oan hồn đòi mạng, muốn nuốt chửng tất cả.

“Đệch! Giữa tháng này rồi mà còn bão cát lớn thế này à?!” Liêu Thiên Du bị dọa không nhẹ, đứng trong hành lang tối đen, vừa lớn tiếng than thở vừa phủi bụi trên người. Lớp bụi bặm bị anh ấy quẫy lên, khiến không gian vốn đã bẩn thỉu càng thêm ngột ngạt, đầy mùi đất ẩm mốc.

Từ Chiêu Lâm đứng một bên, khoanh tay nhìn anh ấy làm trò, hờ hững nói: “Được rồi, bớt quậy đi.”

Anh phủi hai cái lên áo phao, chậm rãi tiếp lời: “Muốn nhắn tin cho con bé họ Lưu kia thì tranh thủ đi. Giờ đang ở tầng một.” Anh chỉ lên trên đầu: “Đến tầng năm mà còn thấy cậu cầm điện thoại thì mai cút về Thượng Hải luôn đi.”

“502, đúng không?” Anh không thèm quan tâm đến phản ứng của Liêu Thiên Du, quay đầu bước lên cầu thang.

Lan can sắt gỉ sét đầy mạng nhện, có lẽ ban đầu từng được sơn màu xanh lam nhưng giờ chỉ còn những mảng loang lổ. Liêu Thiên Du đứng yên dưới tầng một, ngẩng đầu nhìn Từ Chiêu Lâm từng bước đi lên theo cầu thang xoắn ốc.

Anh ấy nhét tay vào túi quần, lòng bàn tay phải siết chặt lấy chiếc điện thoại đến toát mồ hôi. Cuối cùng, anh ấy vẫn rút ra, mở WeChat, trong khung chat cứ gõ rồi lại xóa, xóa rồi lại gõ, cuối cùng chỉ gửi đi bốn chữ: “Cô đang ở đâu?”

Sau đó, anh ấy cất điện thoại, lao nhanh lên cầu thang, mỗi bước chân đều hất tung từng lớp bụi.

Hai người họ cứ thế từng bước một, để lại những vệt bụi dài trên nền xi măng, cuối cùng cũng tới tầng năm.

Nút chuông cửa của căn hộ 502 đã phủ đầy bụi.

“Đừng nhấn, hỏng rồi.”

Từ Chiêu Lâm gõ cửa vài cái.

“Xin chào, Vương Thụy Quyên có ở đây không?”

Anh gọi liên tục năm, sáu lần nhưng không ai trả lời. Anh đập mạnh hơn, đến mức cả hành lang vang lên những tiếng rầm rầm, nhưng vẫn chẳng có động tĩnh gì.

“Không có ở nhà? Hay là…” Liêu Thiên Du do dự nhìn Từ Chiêu Lâm, một linh cảm xấu dâng lên trong lòng. Vừa định mở miệng hỏi: “Bà ta chết rồi sao?”, cánh cửa bỗng nhiên mở ra.

Một bà lão thấp bé xuất hiện trước cửa.

Nói là bà lão thì không đúng, phải gọi là xác sống hoặc bộ xương khô mới chuẩn xác. Bà ta cao chưa đến 1m5, gầy trơ xương, đầu tóc bạc trắng như rơm khô xõa rũ xuống vai. Đôi mắt lồi ra từ hốc mắt trũng sâu, trừng trừng nhìn họ nhưng không hề chớp lấy một lần.

Cùng lúc đó, một mùi hôi thối nồng nặc bốc lên. Mùi khai nồng của nước tiểu trộn lẫn với hương thuốc bắc hắc ám, gay mũi đến mức ngay cả Từ Chiêu Lâm, một người đã quen với mùi xác chết, cũng vô thức lùi về sau một bước.

“Chào bà, bà là Vương Thụy Quyên phải không?” Từ Chiêu Lâm hạ giọng, chậm rãi lấy ra thẻ cảnh sát.

“Chúng tôi là cảnh sát, muốn tìm bà để hỏi thăm về một vụ án.”

Nhưng bà ta không hề nhìn tấm thẻ, chỉ vịn cửa đứng im, đôi mắt đờ đẫn, vẩn đục chậm rãi lướt qua mặt họ. 

Bọn họ chỉ có thể kiên nhẫn đứng đợi.

Bỗng nhiên, dưới lầu vang lên tiếng chó sủa dữ dội. Đèn cảm ứng trên hành lang bật sáng. Vương Thụy Quyên như bị giật mình, hơi nghiêng người sang một bên, chừa ra một khoảng trống nhỏ.

“Cảm ơn.” Từ Chiêu Lâm cười nhạt, nhấc chân bước vào.

Thật ra, nếu anh không đứng ngoài làm quen với mùi hồi lâu, thì với cái mùi hôi thối hệt như xác chết phân hủy thế này, chưa chắc anh đã chịu nổi.

Liêu Thiên Du lại càng không cần phải nói. Anh ấy là kiểu người không thích giữ thể diện, từ lúc bà ta mở cửa, anh ấy đã nhăn mày quay mặt đi, lấy tay che mũi, sắc mặt tối sầm. Bây giờ bước vào phòng, vẻ mặt anh ấy càng tệ hơn.

“Ngồi đi.” Vương Thụy Quyên như một linh hồn lơ lửng, chầm chậm đi vào trong, ngồi xuống ghế sô pha.

Hai người họ nhìn quanh. Từ cửa vào đến sô pha, khắp sàn nhà toàn là hộp cơm thừa. Từ xa nhìn còn không thấy gì, nhưng đến gần, mới phát hiện cơm mốc meo, rau xanh thúi nát, bốc mùi nồng nặc, ruồi nhặng bâu đầy.

Vừa chạm nhẹ, một đàn ruồi kêu vo ve bay tán loạn.

Liêu Thiên Du cầm một cây bút trong tay, vung lên như kiếm để gạt những bộ quần áo treo lủng lẳng trên đầu.

Cuối cùng, sau bao nỗ lực, họ cũng đến được ghế sô pha.

Lúc này, Vương Thụy Quyên đã nhắm mắt, lẩm bẩm đọc kinh.

“Kinh Kim Cang à?” Từ Chiêu Lâm mỉm cười hỏi, ngồi xuống cạnh bà ta.

Liêu Thiên Du đứng bên, cầm sổ và bút.

“Kinh Sám Hối.” Bà ta trả lời rất nhanh, giọng khàn đặc, so với vừa nãy thì có vẻ tỉnh táo hơn một chút.

“Ồ…” Từ Chiêu Lâm quay lại trao đổi ánh mắt với Liêu Thiên Du, sau đó lấy tấm ảnh trong túi áo khoác ra, đưa đến trước mặt Vương Thụy Quyên, mỉm cười thân thiện hỏi: “Bà còn nhớ bức ảnh này không? Trong này có những đứa trẻ nào bà có ấn tượng không?”

Vương Thụy Quyên lẩm bẩm xong câu kinh cuối cùng mới chậm rãi mở mắt. Khi nhìn thấy bức ảnh, bà ta chẳng hề ngạc nhiên, bình tĩnh đến mức cứ như ngày nào cũng thấy những đứa trẻ trong đó.

“Nhớ.” Bà ta chớp mắt một cách cực kỳ chậm chạp, trong đôi mắt khô cằn tựa giếng sâu bỗng ánh lên chút bi thương, “Từng lứa trẻ tôi đều nhớ, huống hồ là lứa này.”

“Lứa?” Liêu Thiên Du nhíu mày, nghi hoặc nhìn bà ta.

“Ừ, lứa này chất lượng tốt, giá cao. Trừ đứa này.” Bà ta đưa tay chỉ vào góc ảnh, một đứa trẻ dị dạng, không thể phân biệt là nam hay nữ. Đầu nó nhỏ một cách đáng sợ, nhọn hoắt, không có tóc.

Liêu Thiên Du thậm chí nghi ngờ liệu nó có đủ não bộ để phát triển hay không. So với đầu, đôi mắt nó lại to đến mức dị thường, lồi hẳn ra, tròng đen chiếm trọn, gần như không thấy lòng trắng.

“Cô bé đó chơi thân với ai nhất?” Từ Chiêu Lâm hỏi nhỏ.

“Không ai chơi với nó, trừ Chu Chính.”

Ánh mắt Vương Thụy Quyên di chuyển đến trung tâm bức ảnh, nhìn chằm chằm vào gương mặt trẻ trung ấy, bà ta khẽ cười đầy thương xót, “Chu Chính này… Bao năm nay tôi chưa từng gặp đứa trẻ nào tốt như nó. Nó là đứa lớn nhất trong lứa này, coi mấy đứa nhỏ như em ruột, đút cơm cho chúng, dỗ chúng ngủ, dẫn chúng chơi, dạy chúng đọc sách viết chữ…”

Bà ta chìm đắm trong ký ức, khẽ lắc lư cơ thể, giọng nói càng lúc càng nghẹn ngào.

“Nó thông minh như vậy, có tiền đồ như vậy… Nếu không phải vì mấy đứa em này, làm sao lại có kết cục như vậy?”

“Kết cục gì?”

Từ Chiêu Lâm tỏ vẻ tùy tiện hỏi, nhưng cơ thể Vương Thụy Quyên đột nhiên khựng lại, thoáng mất hồn trong giây lát, rồi lập tức “ồ” lên một tiếng.

“Thận. Ý tôi là thận.”

Bà ta kể tiếp: “Năm đó có một thằng bé còn nhỏ, khi ngủ bị người khác đè lên chân cả đêm. Sáng dậy, nửa cái chân tím bầm. Khi đó bác sĩ bảo phải cắt bỏ. Nhưng Chu Chính nhất quyết không chịu, ôm thằng bé đi bộ suốt đêm trên tuyết để đến bệnh viện trên thành phố. Cuối cùng bác sĩ nói có thể chữa được, nhưng cần tiền… Thế là Chu Chính bán một quả thận.”

Không gian chìm vào tĩnh lặng. Đến cả Liêu Thiên Du, kẻ luôn miệng nói móc, cũng không thốt ra nổi một lời. Nhưng Từ Chiêu Lâm vẫn để ý đến khoảnh khắc thất thần khi nãy của Vương Thụy Quyên.

“Sau đó thì sao? Đứa trẻ đó thế nào rồi? Bà có nhớ nó là ai không?”

“Là đứa này.” Vương Thụy Quyên đưa tay chỉ vào một đứa bé nhỏ nhất trong ảnh, chính là đứa mà Liêu Thiên Du đã nhắc đến trước đó.

Bà ta nhìn Từ Chiêu Lâm với vẻ ngạc nhiên, “Sau đó nó khỏe lại, trẻ con mà, lớn nhanh lắm, chẳng bao lâu đã tung tăng chạy nhảy rồi. Sau này, nó được nhận nuôi, tầm tám chín tuổi gì đó, một cặp vợ chồng công nhân nhận nuôi nó. Từ đó không có tin tức gì nữa, chắc vẫn còn sống thôi.”

“Ồ…” Từ Chiêu Lâm gật đầu, rồi chỉ vào đứa trẻ dị dạng trong ảnh: “Chị Vương, cô bé này sau đó cũng được nhận nuôi phải không? Người nhận nuôi là ai? Nói thật… Với tình trạng sức khỏe như vậy, cô bé này không dễ được nhận nuôi đâu.”

Anh nghiêng người về phía trước, nở nụ cười nhẹ, nhưng ánh mắt sắc lạnh bức người. Anh chỉ vào góc ảnh: “Nhìn từ góc độ này… Có phải cô bé đang nắm tay cậu bé bên cạnh không?”

Vương Thụy Quyên mím môi, im lặng không đáp.

Từ Chiêu Lâm cũng không ép, chỉ cúi đầu quan sát cậu bé bên cạnh cô bé kia.

“Đẹp trai thật đấy.”

Anh lướt mắt qua toàn bộ bức ảnh, rồi đột nhiên nhận ra điểm kỳ quái. Những đứa trẻ trong ảnh như bị một con dao sắc bén cắt đôi. Một nửa trông bình thường, một nửa thì… quá mức xinh đẹp.

Một số đứa còn có thể gọi là cực kỳ xinh đẹp.

Sắc mặt anh trầm xuống, quay lại nhìn Liêu Thiên Du. Đối phương cũng như anh, nét mặt nặng nề, xen lẫn một nỗi sợ hãi khó gọi tên.

“Nó á?” Vương Thụy Quyên nhìn bức ảnh, ánh mắt phủ đầy tang thương, “Làm gì có cửa lọt vào mắt viện trưởng Chung chứ. Là Chu Chính nhặt về, khi đi phát báo kiếm tiền.”

Bà ta thở dài: “Con người, số phận đã định sẵn cả rồi. Ai cũng có số của mình. Nhưng thằng nhóc ngốc ấy lại chẳng hiểu đạo lý này… Nếu năm đó để nó chết rét, chết đói ngoài đường, hay thậm chí bị chó hoang ăn thịt… còn tốt hơn là bị đôi vợ chồng cầm thú kia nhận nuôi.”

Bà ta ngẩng lên, cười thê lương nhìn Từ Chiêu Lâm: “Nhiều năm vậy rồi, cậu là người đầu tiên đến hỏi về nó đấy. Chưa từng có ai quan tâm đến một đứa dị dạng thiểu năng.”

Bà ta châm chọc nói: “Nói thật, năm đó ngay cả bọn tôi cũng chẳng thích nó. Con người mà, ai cũng thích cái đẹp, ghét cái xấu. Trong viện có một chị họ Lâm, tính tình cộc cằn, mỗi lần mặc quần áo, đút cơm hay tắm rửa cho nó đều đánh chửi. Nó cứ khóc hoài, càng khóc càng khiến người ta ghét. Sau đó, có một cậu bé bảo vệ nó, lần nào cũng ngăn không cho chị Lâm hay ai khác động vào. Một đứa bé con, hai tay dang ra che chắn, y như một người đàn ông thực thụ vậy. Nó nói rằng từ nay về sau nó sẽ tự tay đút cơm, mặc quần áo, tắm rửa cho con bé. Bọn tôi đương nhiên là đồng ý, vui vẻ nhận lời. Từ đó về sau, đi đâu nó cũng mang theo con bé, như cái đuôi nhỏ vậy… Ai mà ngờ, con bé lại được nhận nuôi trước?”

“Thằng bé đó, trừ với con bé, với Chu Chính, còn lại chẳng khác gì con thú hoang. Tính khí nóng nảy đáng sợ, không vừa ý là đánh nhau ngay.”

“Mấy cặp vợ chồng đến nhận nuôi đều bị nó đánh cho chạy mất dép. Cuối cùng chẳng ai nhận, nó tự bỏ đi.”

Vương Thụy Quyên chạm tay vào bụng mình, giọng khàn đặc: “Sau khi được nhận nuôi, con bé đổi tên thành Tiết Lâm. Từ đầu đến chân chẳng có chỗ nào bình thường, trừ mỗi cái bụng.”

“Vợ chồng nhà bán thịt kia không sinh được con, lại chẳng kiếm được bao nhiêu tiền. Viện trưởng Chung cũng ghét con bé, thế là bán nó đi với giá rẻ mạt.”

Vương Thụy Quyên dừng lại ở đây, lặng lẽ nhìn khuôn mặt của Từ Chiêu Lâm, trong mắt dần dần trào lên một nỗi oán hận, “Nó chết rồi phải không? Ở Lan Châu, khi định làm hại một phụ nữ mang thai thì bị bắn chết, mấy ngày đó báo chí ở đây đều đưa tin, cũng tốt, không phải chịu khổ nữa…” Bà ta nói rồi thở dài một hơi sâu, “Các người có tìm nhà họ Tiết ở Lan Châu chưa?”

Liêu Thiên Dư lúc này rất ngoan ngoãn, lắc đầu, Từ Chiêu Lâm cũng lắc đầu.

 “Nhà họ Tiết có bốn người, Tiết Lâm còn có một em gái, tên là Tiết Phương, ha, cũng không biết Tiết Phương nên gọi Tiết Lâm là chị hay là mẹ nữa… Đáng tiếc, Tiết Phương là con gái, từ đó về sau bụng Tiết Lâm không lúc nào yên, mỗi lần tôi đến thăm nó, nó đều mang thai, nhưng mỗi lần đều sẩy thai sau ba bốn tháng… Tôi báo cảnh sát, nhưng cảnh sát, ha, cảnh sát cũng xem thường nó, thêm vào đó tinh thần nó không bình thường, mỗi lần chỉ làm qua loa, hỏi vài câu rồi bỏ đi…”

Vương Thụy Quyên nói đến đây, nước mắt đã giàn giụa khắp mặt, theo những nếp nhăn sâu hoắm chảy xuống, ướt đẫm cả cổ.

“Các đồng chí cảnh sát, hãy tha cho những đứa trẻ đáng thương này đi. Sao không đi bắt lũ súc sinh làm chuyện ác kia chứ? Đám khốn nạn đó bây giờ vẫn sống sung sướng, ăn ngon mặc đẹp, cho con cháu du học nước ngoài, còn vung tiền làm từ thiện khắp nơi. Đó chẳng phải vì lương tâm chúng cắn rứt sao? Một lũ trông thì ra vẻ đạo mạo, nhưng thực chất đều là cầm thú khoác da người!”

Từ Chiêu Lâm cúi đầu, im lặng không nói gì. Liêu Thiên Du cũng cứng họng, từ đầu đến cuối chỉ có thể nín lặng chịu trận.

Hai người đàn ông cả đời chính trực, chính nghĩa, lần đầu tiên vì thân phận cảnh sát của mình mà cảm thấy xấu hổ, hơn nữa còn là một sự xấu hổ đến mức chẳng biết trốn vào đâu.

Thanh kiếm của nữ thần Themis rốt cuộc đang chỉ vào tội ác, hay đang chĩa vào kẻ yếu?

Họ không hỏi thêm nữa, bởi vì có hỏi cũng không hỏi nổi nữa. Cũng chẳng cần hỏi thêm điều gì.

Hai người cảm ơn Vương Thụy Quyên, rồi đi đến cửa, móc hết số tiền mặt trong người ra, nhét vào hộp đựng chìa khóa ở cửa ra vào. Không nói một lời, lặng lẽ mở cửa rời đi.

“Mẹ nó, nếu không tóm cổ lão Chung và lũ súc sinh kia, tôi cũng đừng làm cảnh sát nữa!” Vừa bước ra khỏi tòa nhà, Liêu Thiên Du đã tức giận chửi ầm lên.

Nhưng lần này, Từ Chiêu Lâm không đá anh ấy một cước như mọi khi để bảo anh ấy im miệng.

“Giữ kỹ bản ghi lời khai.” Nói xong câu này, anh chẳng nói thêm gì nữa, cúi người bước đi, cùng Liêu Thiên Du lặng lẽ tiến về phía trước trong trận bão cát cuồng nộ.

Mà cách đó bảy mươi cây số, ở thành phố Lan Châu, trời lại nắng đẹp gió mát. Trước phòng bảo vệ của một khu chung cư cao cấp, một nhân viên bảo vệ họ Vương đang đứng ngóng chờ một người nào đó. Không lâu sau, người mà ông ấy chờ đã trở về. Một chiếc Volvo S90 màu bạc lái chầm chậm vào cổng.

Hôm nay, chiếc xe này chạy chậm hơn thường lệ.

Bảo vệ Vương lập tức bật dậy, lao ra khỏi phòng bảo vệ, chạy đến bên cửa xe, cau mày lo lắng hỏi: “Sao rồi bác sĩ Tiêu? Bị thương nặng không?”

“Không sao, chỉ là vết thương nhỏ.” Người trong xe vẫn giữ nụ cười ấm áp như mọi ngày. Nhưng bảo vệ Vương nhìn mà lòng thấy chua xót và cảm động. Bác sĩ Tiêu bị thương nặng như vậy, hơi thở yếu ớt, môi trắng bệch chẳng khác nào gương mặt, vậy mà vẫn cố gắng dành chút sức lực cuối cùng để mỉm cười với một bảo vệ nhỏ nhoi như ông ấy, chỉ để ông ấy yên tâm.

“Về nghỉ ngơi cho tốt đi bác sĩ Tiêu! Lần sau chọn bạn gái thì nhớ cẩn thận đấy!” Bảo vệ Vương nhìn theo chiếc xe chậm rãi lái vào khu chung cư, thầm hạ quyết tâm: Lần sau nếu thấy cô ả độc ác kia, nhất định phải báo cảnh sát trước, bảo vệ an toàn cho bác sĩ Tiêu!

Haiz… Ngay từ cái nhìn đầu tiên, ông ấy đã biết cô ta có vấn đề! Thật đáng thương cho bác sĩ Tiêu, bị tình yêu làm mờ mắt, cứ thế mà dẫn cô ta về nhà. Bảo vệ Vương còn chưa từng thấy bác sĩ Tiêu đưa cô gái nào về nhà, chẳng lẽ đây là mối tình đầu của cậu ấy?

Tội nghiệp lắm. Khi ông ấy và quản lý tòa nhà xông vào nhà, suýt chút nữa bị mùi máu tanh nồng nặc bên trong làm cho ngất xỉu. Tay áo bộ đồ mặc nhà màu đen của bác sĩ Tiêu bị xé rách, cánh tay bê bết máu, trên mặt, trên cổ cũng đều có vết máu. Ngay cả khóe miệng cũng rỉ máu, vậy mà vẫn nói không sao. Còn cô ả kia thì sao? Sớm đã chạy mất hút không thấy bóng dáng!

Ông ấy nhìn theo ánh đèn xe của bác sĩ Tiêu dần khuất trong bãi đỗ xe ngầm, lắc đầu thở dài, quay trở lại phòng bảo vệ.

Chiếc xe bị bóng tối trong bãi đỗ xe nuốt chửng, nụ cười của Tiêu Vũ cũng dần dần biến mất. Anh ta dừng xe lại trong bãi đỗ riêng, ngồi trong xe vài giây để kiềm chế cơn thôi thúc muốn khiến tên bảo vệ lắm chuyện kia câm miệng vĩnh viễn. Sau đó, anh ta mở cửa xe, khóa xe, đi vào thang máy. Ngón tay thản nhiên nhấn nút tầng, nhìn cánh cửa kim loại đóng lại trước mặt mình.

Mở cửa nhà, mùi máu tanh trong phòng đã nhạt đi nhiều. Cửa sổ ban công mở rộng, rèm trắng bị gió thổi bay phần phật. Anh ta khẽ đẩy cửa một cái, cửa chính sau lưng cạch một tiếng đóng lại. Anh ta đổi giày, đặt đôi giày da lên ngăn trên cùng của kệ, ngay bên cạnh là một đôi dép lông nhỏ màu trắng tinh.

Anh ta đứng thẳng người, nhìn chằm chằm vào đôi dép như thể đang ngắm một tác phẩm nghệ thuật. Rồi lùi lại một bước, nghiêng đầu trái phải quan sát, sau đó cúi xuống chỉnh lại mũi dép cho ngay ngắn. Sau khi hài lòng, anh ta quay người, vừa cởi áo vừa đi vào phòng tắm.

Ánh sáng trong phòng tắm mang theo sắc xanh lạnh lẽo, phản chiếu qua lớp kính thủy tinh màu lam. Anh ta đứng trước gương tròn, nhìn gương mặt mình trong gương. 

Nở một nụ cười.

Không hài lòng.

Lại cười một lần nữa.

Ừm, vẫn là kiểu cười không để lộ răng hợp với khuôn mặt và khí chất của anh ta hơn. Nhưng bây giờ anh ta là một bệnh nhân bị thương, có lẽ nên cười yếu ớt hơn một chút? Anh ta lại luyện tập thêm vài lần trước gương, cuối cùng đạt được mức độ hài lòng tạm chấp nhận.

Quay người, anh ta kéo băng gạc lên, kiểm tra vết thương trên cánh tay trái. Đường khâu vết thương ngoằn ngoèo, không phải một nhát cắt dứt khoát, mà là từng chút từng chút đâm rạch vào, đủ để thấy cơn giãy giụa và phẫn nộ của cô dữ dội đến mức nào. Ngón tay anh ta lướt nhẹ qua vết thương, vuốt ve thật lâu, rồi mới tiếc nuối thu tay lại. Anh ta lại xoay người, từ giỏ đựng đồ giặt lấy ra một đôi tất da, một chiếc sơ mi trắng dơ bẩn và một chiếc váy da.

Ném sơ mi và váy vào máy giặt, tiếng động nặng nề vang lên, sau đó anh ta mở vòi nước, đổ một ít nước giặt ra, lặng lẽ chà giặt đôi tất da dưới dòng nước chảy, vắt khô bằng hai tay, đi ra ban công, lặng lẽ treo tất lên móc phơi đồ.

Ánh tà dương xuyên qua, đôi tất da mỏng tang phấp phới trong gió. Anh ta đứng đó nhìn một lúc, rồi xoay người vào phòng ngủ. 

Trong phòng tối đen như mực. Trên gối có một chiếc điện thoại, màn hình vừa lóe sáng. Anh ta cầm lên, một chiếc iPhone 14 mới tinh. Có một tin nhắn đến từ Từ Chiêu Lâm, là một bức ảnh. Ảnh chụp một đóa mai trắng nở rộ. Tiêu Vũ lẩm nhẩm đọc câu thơ trên ảnh: “Bao giờ chống gậy ngắm tuyết Nam, cùng hoa mai bạc mái đầu?”

Anh ta chớp mắt, nhấn xóa ảnh, rồi vào mục ảnh đã xóa gần đây, nhấn tiếp xóa vĩnh viễn.

Vừa dứt động tác, điện thoại trong túi rung lên hai lần. Là một tin nhắn gửi thẳng cho anh ta. Chỉ có một chữ: “Chạy.”

Anh ta ấn nút khóa màn hình, hoàn toàn nhấn chìm mình vào bóng tối. Tại sao con người lại sợ bóng tối chứ? Anh ta nghĩ, ngay cả cô ấy cũng cảm thấy rằng “tối đen hoàn toàn” không phải là một điều tốt. Nhưng bóng tối không tốt sao?

Anh ta đã từng ẩn mình trong bóng tối, bóng tối mang lại cho anh ta sự an toàn, vậy mà họ vẫn tìm thấy anh ta. Họ lôi anh ta ra khỏi bóng tối, nhe răng cười dữ tợn, đứng dưới ánh đèn xa hoa rực rỡ mà chiêm ngưỡng anh ta, rồi tán thưởng: “Mẹ nó! Sao lại có đứa trẻ đẹp đến thế này?”

“Dì Vương, con có thể chạy đi đâu đây?” Trong bóng tối, Tiêu Vũ bật cười. Hôm đó, dì Vương cũng đã nói với anh ta câu đó, bà vừa khóc vừa đẩy anh ta ra ngoài, bảo anh ta chạy trốn. Nhưng anh ta không chạy nổi nữa, máu chảy dọc theo ống quần, đến cổ chân thì đông cứng lại, chiếc quần bị thấm đẫm máu bị băng giá dính chặt vào da thịt anh ta, mỗi bước chạy đều kéo tróc một mảng da.

Anh ta đã không thể chạy thoát từ lâu rồi. Năm nay anh ta ba mươi ba tuổi, nhưng thật ra anh ta đã chết từ cái năm tám tuổi kia…

Gần đây, anh ta gặp được một người. Cô như một thợ săn, chỉ bằng vài ánh mắt, vài câu nói đã lần ra hang ổ của anh ta. Chỉ là, cô không mang theo súng săn, cũng không lôi anh ta ra khỏi bóng tối. Cô ở lại đó cùng anh ta, trò chuyện với anh ta. Cô ôm lấy anh ta, nói rằng anh ta là một người bạn tốt.

Cô đâm một nhát dao vào máu thịt anh ta, xoáy sâu, rạch nát, mang theo sát ý nghiêm túc và mãnh liệt. Cơn đau nóng rực thiêu đốt, khiến gân cốt vỡ tung, khiến dòng máu đóng băng một lần nữa tuôn chảy, khiến trái tim đông cứng lại bắt đầu đập trở lại…

“Yêu và chết mãi mãi là một.” Trong bóng tối, Tiêu Vũ thì thầm.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.