Edit: Yển
Beta: Phong Lưu Quân
Ký ức trong chốn đào nguyên bắt đầu thong thả đẩy về phía trước.
Tiểu hoàng tử bị thương vẫn chưa khỏi, dựa cửa sổ nhắm mắt nghỉ ngơi. Bỗng nhiên, một con côn trùng to trông rõ là quái dị từ ngoài cửa sổ bay vào, trực tiếp dán lên trán hắn. Tiếng cười không kiềm chế được của bọn trẻ nghịch ngợm truyền đến.
Mười tuổi, Thịnh Linh Uyên đã đào vong trong nỗi sợ hãi không bờ bến mười năm, giết chóc và phản bội như bóng với hình, tính trẻ con dường như chưa bao giờ có. Hắn không chấp nhặt với bọn nhóc tinh quái, cũng lười đáp lại chúng lấy lệ, bình tĩnh bắt con côn trùng xuống, giơ tay ra ngoài cửa sổ thả nó đi, rồi lãnh đạm nói bằng ngôn ngữ tộc vu nhân không thuần thục: “Nếu còn phá phách, ta vẫn sẽ mách cha ngươi.”
Tiếng cười trộm biến mất, một lát sau, cái đầu A Lạc Tân chui ra từ trên cây, tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, dẫn đám người hầu nhỏ tuột xuống cây chạy mất.
A Lạc Tân tràn ngập tò mò đối với Thịnh Linh Uyên mới tới, vừa muốn chơi cùng hắn, vừa không chịu chủ động lấy lòng. Gã là con trai độc nhất của tộc trưởng, bị tộc nhân nuông chiều thành hư, từ nhỏ được mọi người vây quanh, lũ trẻ trong tộc đều chạy theo sau mông gã, ở trong đầu gã căn bản không có khái niệm “hạ mình chủ động kết bạn”. Gã cảm thấy mình đi một vòng dưới cửa sổ nhà ai, thì đã được coi là nể mặt người ta lắm rồi, Thịnh Linh Uyên đáng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/liet-hoa-kieu-sau/2091239/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.