Edit: Yển
Beta: Phong Lưu Quân
Đường quá hẹp, hai người đi trong đó đều phải hơi khom lưng, quanh co vòng vèo, không nhìn xuyên được.
Trong mắt Tuyên Cơ toàn là bóng lưng Thịnh Linh Uyên, nhất thời hắn lại không thể tiếp lời.
Thịnh Linh Uyên sẽ không tiếc rẻ biểu đạt. Nếu cần thiết, thậm chí hắn sẽ phóng đại một cách thích hợp, ví dụ như đôi khi cảm giác trong lòng hắn thật ra là “một”, hắn cũng có thể biểu đạt ra hiệu quả “mười”, người ngoài nhìn còn thấy rất chân thành. Điều này khiến cho cả người yêu hắn lẫn người phỏng đoán hắn đều cùng không chắc, không biết trong một nụ cười rạng rỡ của bệ hạ rốt cuộc có mấy cái răng là thật lòng.
Nhưng Tuyên Cơ biết, có một số việc, Linh Uyên sẽ không nói.
Khi còn nhỏ, hắn không nói với người ta về tình mẫu tử; thời thiếu niên không luận kiếm với người khác; sau khi Đông Xuyên ra đi theo một mồi lửa, hắn không nói về tình huynh đệ tay chân nữa.
Thỉnh thoảng nhắc tới “mẫu hậu” Trần thị, Thịnh Linh Uyên luôn chỉ nói vài câu ngàn bài một điệu: bắt đầu khen từ đức hạnh và công tích của Trần thị, đắp nặn bằng một đống phép tu từ phô trương, cuối cùng bày tỏ đơn giản là “ơn mẹ khó báo”… cho nên cũng không định báo luôn, giống bản thảo diễn thuyết mấy chục năm chưa từng thay đổi.
Hắn không hay nói xấu Trần thị, giống như hắn cũng không hay nói tốt cho thiên ma kiếm vậy. Nếu phải đánh giá kiếm linh Đồng với người ngoài, Thịnh Linh Uyên vốn giỏi miệng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/liet-hoa-kieu-sau/41656/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.