Edit: Yển
Beta: Phong Lưu Quân
Khi về đến Vĩnh An, đêm đã rất khuya, Đội trưởng Vương đi bàn giao phạm nhân trước, Tuyên Cơ dẫn Thịnh Linh Uyên về nhà mình.
Vĩnh An không giống với những vùng ấm áp như Đông Xuyên, Du Dương, nó nằm gần phương bắc, lúc này đã tiến vào đợt rét đậm, trời cũng tối rất sớm. Trong bóng đêm, sương khói mịt mù bay đầy đường, khói xe, hơi người và mùi thức ăn hòa vào nhau bốc ra từ trong tủ kính của các quán nhỏ ven đường.
Càng lạnh thì khói lửa càng có sức sống, giống như nóng lòng muốn đấu một trận với giá lạnh vậy.
Tuyên Cơ không đi đường lớn mà băng qua hẻm nhỏ, hắn đã một thời gian rất dài không về nhà, phải mua vài thứ để lấp đầy tủ lạnh. Quán nhỏ trong ngóc ngách nào cũng có thể bị hắn tìm ra, mua một kí bánh ngọt tiệm này, lại mua ít trái cây từ tiệm kia, chỉ chốc lát, trên tay hắn đã treo một đống túi lớn túi bé, dọc đường vừa mua vừa tán gẫu, tán gẫu xong luôn có thể được tặng thêm một ít, nhìn có vẻ với ai cũng rất thân.
“Giống người hơn cả người.” Thịnh Linh Uyên chăm chú nhìn bóng lưng hắn, nghĩ thầm trong lòng.
Nhưng hắn không tin đây là bản tính của Tuyên Cơ, bởi vì Xích Uyên không phải là nơi có thể mọc lên hoa mặt trời.
Sinh ra ở nơi sâu trong Xích Uyên, vừa mở mắt đã bị ép tiếp nhận truyền thừa dài lâu của tổ tiên, biết được mình đã được định trước là sẽ đồng sinh cộng tử với nơi quỷ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/liet-hoa-kieu-sau/41708/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.