Edit: Yển
Beta: Phong Lưu Quân
Tuyên Cơ vừa đến gần vùng biển này thì tim bắt đầu đập nhanh, trước khi bản thân có phản ứng, hắn đã tóm lấy con cá bơi tới trước mặt.
Thịnh Linh Uyên lập tức phất tay thu khôi lỗi thuật, năng lượng nhỏ nhoi trôi khỏi thân cá, bầy cá đang tụ lại mù tịt nhìn nhau, giải tán ngay tại chỗ. Cũng may, nghe nói trí nhớ của loài cá chỉ có bảy giây, có lẽ đã quen với trạng thái “tôi là ai, tôi đang ở đâu” này rồi, chúng lại vui vẻ bơi đi.
Tuyên Cơ nắm con cá biển vùng vẫy, phản ứng đầu tiên là: “Thịnh Linh Uyên ở gần đây!”
Lập tức, hắn lại ngớ người: “Sao mình biết?”
Hắn mới từng gặp cái gọi là “khôi lỗi thuật” ở trong tố hồi nơi mộ vu nhân, lúc ấy chỉ cảm thấy “vô cùng thần kỳ, thực hư chưa rõ”, còn nguyên lý thì hoàn toàn không biết. Cũng không có bằng chứng nào chứng minh khôi lỗi thuật tương tự có thể dùng trên động vật có xương sống cấp thấp, như vậy vấn đề là, tại sao hắn lại có suy nghĩ “có người đang dùng khôi lỗi thuật thao túng bầy cá”?
“Con cá này không ngon, tôi là hệ thủy, hãy tin tôi! Khi nào về tôi sẽ mời ông ăn hải sản bá vương.” Đội trưởng Vương sán lại, vừa khua tay múa chân ra hiệu vừa gào. Hắn chỉ mộ cao sơn vương tử dưới chân, “Đừng ngây người ra nữa, đây là cái gì?”
Tiếng giao nhân thần kỳ tạo thành một xoáy nước dài nhỏ dưới biển, đường kính khoảng hai mươi centimet, nước biển trong phạm vi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/liet-hoa-kieu-sau/41718/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.