🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chủ nhật này, chỉ mới chưa đầy một tuần kể từ ngày Lâm Tư Dật lên đường vào thứ Hai tuần trước. Anh đã trở về sớm hơn dự kiến, đúng như lời hứa.

Chu Lai vui sướng khôn xiết.

Thời gian chuẩn bị còn quá ít ỏi, tối qua lại thức khuya nên giờ soi gương thấy da mặt xỉn màu, chẳng chỗ nào ưng ý. Cô vội vàng rửa mặt, nhẹ nhàng thoa lớp kem nền mỏng để cân bằng tone da. Sau một hồi trang điểm cẩn thận, gương mặt cô bỗng tỏa sáng xinh xắn như búp bê. Mà đã là búp bê thì phải diện váy xinh, vậy nên hôm nay Chu Lai lại chọn trang phục thật lộng lẫy để tôn lên vẻ đẹp của mình.

Cô vẫn lái chiếc xe thể thao màu hồng quen thuộc, phóng vút về phía ga tàu.

Ga tàu điện Thành phố H đã đưa vào hoạt động từ đầu năm 2014, là một trong những trung tâm giao thông đường sắt lớn nhất Trung Quốc. Những chuyến đi Bắc Kinh, Thượng Hải hay Quảng Châu gần đây, Chu Lai đều chọn tàu cao tốc vì tiện lợi hơn trước rất nhiều.

Vừa đỗ xe xong, Chu Lai len lỏi tìm lối ra, chợt thấy Lâm Tư Dật đang theo dòng người đổ về từ trong ga.

Anh phát hiện cô ngay lập tức – nổi bật giữa đám đông như đóa hoa rực rỡ giữa mùa xuân.

Từ thời cấp ba, anh đã có một khả năng đặc biệt: luôn nhận ra Chu Lai dù đứng giữa biển người, dù tất cả đều mặc đồng phục giống hệt nhau. Lúc ấy hai người không còn ngồi cùng bàn, nhưng ánh mắt Lâm Tư Dật vẫn vô thức tìm về phía cô.

Anh giấu kín những rung động nhỏ nhoi trong lòng, cẩn thận đến mức không để ai hay biết. Đôi lúc cũng dám ngắm cô chăm chú không chớp mắt, bởi biết rằng… cô sẽ chẳng để ý.

Dòng người chen chúc, ồn ào náo nhiệt. Chu Lai mỗi lần đứng giữa chốn đông đúc như thế này đều cảm thấy ngột ngạt, bản thân như trở nên nhỏ bé vô cùng. Những kẻ vội vã lách qua, thậm chí chẳng thèm liếc xem có va vào ai không.

Bất ngờ, một người đi ngang húc mạnh vào vai cô khiến Chu Lai loạng choạng.

Ngay lúc ấy, một bàn tay rộng ấm áp nắm lấy cánh tay cô. Chu Lai suýt giật mình, nhưng nghe thấy giọng nói trầm ấm quen thuộc: “Cẩn thận.”

Là Lâm Tư Dật.

Tim Chu Lai bỗng nở rộ như hoa mùa xuân, cô quay người với nụ cười rạng rỡ: “Anh về rồi!”

“Xin lỗi, để em đợi lâu.”

Lâm Tư Dật nhẹ nhàng dẫn cô ra chỗ thưa người, tránh xa dòng người chen lấn. Một tay anh kéo chiếc vali nhỏ, lưng đeo ba lô, khoác chiếc áo khoác đen, cổ áo sơ mi để hở một khoảng nhỏ lộ ra cổ họng thẳng tắp và xương quai xanh trắng ngần. Dáng vẻ anh lúc này tràn đầy sức sống, trẻ trung khác hẳn với hình ảnh qua màn hình video call.

Người thực trước mắt sinh động đến thế, khiến cô chỉ muốn… chạm vào cho thỏa lòng.

Chu Lai nén cảm giác muốn “sờ” anh, chỉ mong lập tức dẫn Lâm Tư Dật về nhà ngay.

Nhưng anh dường như chưa muốn đi vội.

Gặp lại Chu Lai, Lâm Tư Dật có chút bối rối. Anh dẫn cô ra góc yên tĩnh rồi dừng lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú như biển cả mênh mông, chất chứa bao điều muốn tâm sự.

Chu Lai cười khúc khích: “Sao cứ nhìn em chằm chằm thế?”

“Anh… có chuyện muốn nói.”

Những ngày qua, hễ có chút thời gian rảnh rỗi, Lâm Tư Dật lại nghĩ về những lời Chu Lai nói hôm đó.

“Anh đúng là…”

“Lâm Tư Dật, anh không định nói gì với em sao?”

“Ôm em, hôn em, cắn em, xong không cho em danh phận gì cả, có cảm thấy có lỗi không?”

***

Anh có quá nhiều điều muốn nói, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

Từng tham gia vô số cuộc thi, đứng trước hàng ngàn khán giả mà vẫn bình tĩnh thuyết trình. Từng một mình ba lô đến những vùng đất xa xôi nhất Trung Quốc để thu thập mẫu vật nhưng anh chưa bao giờ do dự. Anh tưởng mình sẽ sống một đời quy củ và yên bình, cho đến khi gặp Chu Lai.

Chu Lai đi đôi bốt cao cổ phẳng, ngẩng mặt nhìn anh, nghiêng đầu tò mò: “Vẫn đang suy nghĩ chuyện muốn em làm bạn gái à?”

Lâm Tư Dật kìm nén cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, chậm rãi mở lời: “Chu Lai, em có nguyện…”

Chưa kịp nghe hết, Chu Lai đã cắt ngang: “Em không thích bị tỏ tình giữa chốn đông người thế này, kỳ lắm!”

Anh khẽ mím môi, nuốt trôi câu chưa kịp thốt ra.

Anh không thể nào hiểu nổi tính cách thất thường của cô, cũng chính vì thế mà luôn bị cô làm đảo lộn. Chu Lai phức tạp hơn bất kỳ đề tài nghiên cứu nào, nhưng lại khiến anh say mê không dứt.

Chu Lai cười tủm tỉm, đẩy nhẹ anh về phía trước: “Em đói bụng rồi, có gì ăn xong rồi tính sau nhé?”

Lâm Tư Dật gật đầu: “Ừ.” Rồi bất ngờ quay lại nói: “Anh sẽ nấu cho em ăn.”

Chu Lai ngạc nhiên, mắt sáng rực: “Thật á?”

“Không phải em muốn ăn đồ anh nấu sao?”

“Có chứ! Em muốn lắm!”

Vậy còn chờ gì nữa?

Chu Lai chỉ muốn lập tức dắt anh về nhà ngay.

Sắp đến Tết Nguyên Đán, ga tàu giờ đã đông nghịt người.

Chu Lai khoác tay Lâm Tư Dật hướng thẳng đến bãi đỗ xe. Nhìn từ phía sau, hai người chẳng khác nào một cặp tình nhân thắm thiết sau thời gian dài xa cách.

***

Căn bếp nhà Chu Lai từ ngày sửa sang xong, số lần cô tự tay nấu nướng đếm trên đầu ngón tay. Cô cũng biết làm vài món đơn giản như trứng ốp la, salad trộn. Nhưng vì sống một mình lại bận rộn, về đến nhà là lười động đũa, thường xuyên ăn ngoài cho tiện.

Không nấu ăn nên nhà chẳng có sẵn nguyên liệu gì. Trên xe, Chu Lai đề nghị ghé siêu thị mua đồ, nào ngờ Lâm Tư Dật lắc đầu: “Anh mang theo rồi.”

“Mang theo gì cơ?”

“Rau nhà trồng, chút thịt bò tươi, đủ cho bữa tối.”

Chu Lai bật cười trêu anh: “Lâm Tư Dật, anh tính toán chu đáo thế, có phải mang ý đồ đen tối không?”

“Không phải.” Anh nghiêm túc giải thích, “Nếu em không ở nhà, anh có thể cất đồ vào tủ lạnh ký túc xá. Trời lạnh, đồ ăn không dễ hỏng.”

Chu Lai giả vờ thất vọng: “À, thế ra em tự suy diễn.”

“Chu Lai.” Anh gọi tên cô bằng giọng trầm ấm, “Em không hề tự suy diễn.”

Sự chân thành của anh khiến tim cô bỗng thắt lại.

Nhìn đôi mắt long lanh như suối thu của Lâm Tư Dật, Chu Lai chẳng nỡ trêu anh nữa.

Về đến nhà, cô mới biết chiếc ba lô anh mang theo chứa đầy đặc sản quê nhà.

Trái cây anh tự trồng, rau sạch không hóa chất, trứng gà ta, thịt bò tươi, khoai lang,… Đúng là một chiếc ba lô kỳ diệu.

Hồi đại học, Chu Lai từng thèm thuồng khi thấy bạn bè mang đặc sản quê lên chia nhau. Giờ đây, tủ lạnh hai cánh nhà cô bỗng chốc đủ đầy.

Không gian bỗng tràn ngập hương vị gia đình.

“Có tạp dề không?” Lâm Tư Dật hỏi.

Chu Lai lấy chiếc tạp dề từ tủ, định giúp anh đeo vào.

Trong nhà ấm áp, anh đã cởi áo khoác, chỉ mặc chiếc sơ mi đen bó sát. Chu Lai thấy sau vài ngày xa cách, anh có vẻ gầy đi chút nhưng vẫn rắn chắc. Cô đứng sau lưng anh, từ từ buộc dây tạp dề, cố tình kéo dài khoảnh khắc này.

Lâm Tư Dật không hối thúc, chỉ quay đầu tò mò nhìn cô, để lộ một khoảng da cổ trắng ngần đầy quyến rũ.

“Xong rồi.”

Cô vỗ nhẹ lưng anh khiến anh giật mình như bị điện giật.

Lâm Tư Dật chọn hai củ khoai lang, rửa sạch rồi chuẩn bị cho vào lò nướng.

Chu Lai háo hức: “Bao lâu thì chín vậy anh?”

“Hai củ này nhỏ, chừng nửa tiếng là ăn được.” Anh bọc kín khoai bằng giấy bạc, vặn đồng hồ lò nướng rồi quay lại hỏi cô bằng giọng dịu dàng: “Em đói lắm à?”

Ánh mắt anh tràn đầy yêu thương khiến Chu Lai bỗng thấy mình như đứa trẻ được cưng chiều.

Cô vốn không đói lắm, nhưng khi anh hỏi vậy liền giả bộ thảm thiết: “Đói lắm rồi!”

“Anh sẽ nấu ngay, em có thể ăn tạm món đầu tiên cho đỡ đói, được không?”

Chu Lai gật đầu.

Đã lâu lắm rồi cô không cảm nhận được hơi ấm gia đình như thế này, cảnh cha mẹ quây quần bên bếp, cô đòi ăn vặt bên cạnh. Giấc mơ ấy cô cũng chẳng mơ thấy từ lâu lắm rồi.

Lúc này, nhờ có Lâm Tư Dật, trái tim cô như bị thứ gì đó bóp nghẹn, chua xót nhưng lại ấm áp lạ thường.

Món đầu tiên là bò xào lăn.

Nhưng trước khi xào, Lâm Tư Dật nhanh nhẹn vo gạo nấu cơm trước. Sau đó, anh lấy trái ổi và cam mang theo, gọt vỏ cắt miếng bày ra đĩa nhỏ đưa cho Chu Lai.

Chu Lai chẳng giúp được gì, anh cũng không cần cô giúp. Cô ngồi trên chiếc ghế cao bên bàn bếp, vừa dùng nĩa ăn trái cây, vừa say mê ngắm anh mặc tạp dề bận rộn.

Căn nhà có Lâm Tư Dật, bỗng tràn ngập khói lửa ấm áp.

Trái cây ngon không tưởng.

Chu Lai ít khi ăn ổi, nhưng nghe nói là anh tự trồng nên thấy vô cùng thích thú. Nếm thử, vị ngọt thanh, thịt quả mềm mọng nước, ngon hơn bất kỳ loại ổi nào cô từng ăn.

“Ngon quá!” Chu Lai không tiếc lời khen.

Lâm Tư Dật mỉm cười: “Cam cũng ngon, em thử đi.”

Cô gắp một miếng cam bỏ vào miệng, tròn mắt khen: “Trời ơi, cam ngon nhất em từng ăn luôn!”

Thực ra cô không mê ăn trái cây, một phần vì lười, phần vì nhiều loại giờ nhạt nhẽo. Trong ký ức cô, cam thường chua, nhưng cam anh mang lại ngọt lịm, hương thơm nồng nàn như hồi nhỏ.

Ổi và cam này chính là thành quả Lâm Tư Dật ươm trồng mấy năm qua. Năm nay trúng mùa, chất lượng vượt cả mong đợi.

Anh từng nghĩ kết quả nghiên cứu này sẽ được chính quyền quan tâm, đầu tư mở rộng, nhưng cuối cùng vẫn quá lạc quan.

Nhưng anh không muốn kể với Chu Lai những chuyện này.

“Em thích là được.” Lâm Tư Dật khẽ mỉm cười, chiếc lúm đồng tiền thoáng hiện trên má, như ngại ngùng trước lời khen của cô.

Anh vừa rửa sạch rau củ, chuẩn bị bật bếp thì Chu Lai đột ngột ngăn lại: “Đợi đã!”

Lâm Tư Dật ngơ ngác nhưng vẫn đặt đồ xuống, nghe theo sự sắp xếp của cô.

Chu Lai đi vòng qua bàn bếp, đứng trước mặt anh, ánh mắt chăm chú dán vào gương mặt anh.

Ánh nhìn ấy khiến Lâm Tư Dật bồn chồn, định hỏi xem mình có làm sai điều gì không. Nhưng cô đã nhón chân hôn lên môi anh.

Chu Lai đã muốn làm điều này từ lúc ở ga tàu.

Cô thỏa thích liếm nhẹ chiếc lúm đồng tiền bên khóe môi anh, hương ổi và cam trong miệng hòa quyện vào hơi thở của anh.

Lâm Tư Dật nhanh chóng mất kiểm soát, khi cô thỏa mãn, anh bèn giành lấy thế chủ động.

Anh không hấp tấp, mà từng bước khám phá khoang miệng cô. Cảm nhận được sự thích thú của cô, anh lại càng say sưa hơn. Nhưng khi tình cảm trào dâng, mọi thứ trở nên khó kiềm chế.

Lần hôn trước cũng là Chủ nhật, anh không quên.

Không quên cách hôn cô thế nào.

Chu Lai mềm nhũn, toàn thân tê dại như đang trôi bồng bềnh trên mặt nước, chỉ biết bám chặt lấy Lâm Tư Dật.

May thay, anh cho cô cảm giác an toàn tuyệt đối để nương tựa.

Chênh lệch chiều cao khiến Lâm Tư Dật phải khom người xuống.

Chu Lai mặc chiếc áo len mỏng, bên trong là áo bó sát. Trời lạnh thế này mặc vậy hơi liều, nhưng vì làm đẹp cô nào quan tâm.

Chỉ có Lâm Tư Dật là lo xa, sợ cô lạnh.

Anh khom lưng, hai tay vô thức ôm lấy eo cô, lòng bàn tay bao trọn vòng eo thon nhỏ. Anh không dám siết chặt.

Cô bé nhỏ, mềm mại trong vòng tay anh, ấm áp và thơm phức.

Đột nhiên Chu Lai cảm thấy bàn chân rời khỏi mặt đất. Anh đã bế cô lên bàn bếp.

Tư thế này hoàn hảo cho nụ hôn.

Không cần ăn cơm, chỉ cần “ăn” môi Lâm Tư Dật cũng khiến cho Chu Lai no nê.

Hai tay vòng qua cổ anh, cô say sưa trong nụ hôn như muốn bù đắp cho những ngày xa cách.

Lâm Tư Dật cũng thế.

Anh hoàn toàn bất lực trước cô.

Đôi khi cô cắn nhẹ, lúc lại m.út mạnh, bàn tay nghịch ngợm men theo xương sống anh. Anh không phàn nàn, để mặc cô muốn làm gì thì làm.

Ngón tay Lâm Tư Dật chạm vào mép áo len, chỉ dừng lại ở đó, nhẹ nhàng xoa lên vải.

Ngay cả lúc này, anh vẫn giữ phong độ quân tử, tôn trọng cô tuyệt đối.

Họ hôn nhau bao lâu?

Cho đến khi tiếng “ting” từ lò nướng vang lên.

Ba mươi phút sao mà ngắn ngủi thế.

Lâm Tư Dật như tỉnh mộng, đôi mắt đẫm d.ục v.ọng, trán chạm trán cô, nhìn đôi môi đỏ au phồng lên vì hôn.

Không thể tiếp tục nữa, môi cô sắp sưng rồi.

Chu Lai mềm như bún, dính chặt vào người anh mà rê.n rỉ: “Bé ngoan…”

Cô vẫn muốn hôn.

Anh dùng ngón tay xoa nhẹ môi cô, thì thầm: “Khoai chín rồi.”

Anh nhớ cô đang đói.

“Em không ăn khoai.” Chu Lai nũng nịu, “Em muốn ăn anh.”

Người Lâm Tư Dật bốc lửa, không biết vì nụ hôn hay vì lời cô nói.

Anh ôm cô một lúc để lấy lại bình tĩnh, rồi nhẹ nhàng xoa má cô, cảm nhận sự hiện hữu thật sự này.

Suốt tuần qua, mỗi khi đứng trên núi một mình, anh đều nghĩ về Chu Lai.

Từ cảm giác không thật, đến giờ chỉ cần nghĩ về cô là khóe môi anh lại giãn ra. Cô ảnh hưởng đến anh sâu sắc hơn anh tưởng rất nhiều.

Chu Lai không thể ngờ, chỉ trong một tuần ngắn ngủi, Lâm Tư Dật đã vẽ ra vô số tương lai. Trong đó đều có bóng dáng cô.

Dù kết cục có ra sao, trong tương lai của anh vẫn luôn có cô.

Chu Lai đủ sức ảnh hưởng đến cả đời anh.

Bình tâm lại, Lâm Tư Dật lấy khoai từ lò, cẩn thận bóc lớp giấy bạc rồi đến vỏ khoai.

Khoai mật chảy ra dòng nước đường vàng óng, dính rít trên tay.

Sợ khoai nóng, anh bóc sạch vỏ rồi cho vào bát nhỏ, lấy thìa đưa cho Chu Lai.

Chu Lai ngắm nhìn từng động tác chu đáo của anh, vừa thấy ấm lòng vừa không cưỡng lại được sức hút từ anh.

“Em ăn thử đi, chắc ngọt lắm.” Ánh mắt anh đong đầy yêu thương.

Tim Chu Lai còn đang run rẩy, cô không chịu nổi khung cảnh ngọt ngào này, đột nhiên thấy cay cay khóe mắt.

Nén cảm xúc, cô cầm lấy bát khoai, xúc một miếng định ăn. Nhưng anh vẫn nắm cổ tay cô lại, thổi nhẹ cho khoai nguội bớt rồi mới nói: “Ăn đi.”

Miếng khoai ngọt hơn cả tưởng tượng.

Cô ăn hết miếng này đến miếng khác, cúi đầu như sợ không đủ thời gian thưởng thức.

Thấy cô ăn ngon lành, Lâm Tư Dật mãn nguyện cười, quay lại bếp chuẩn bị nấu ăn.

“Anh nấu cơm nhé.”

“Ừ.”

Chu Lai vẫn ngồi trên bàn bếp, chân đung đưa, tay ôm bát khoai.

Nhìn bóng lưng anh hồi lâu, cô chợt buột miệng:

“Lâm Tư Dật, làm người yêu em nhé!”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.