🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chu Lai từng nghĩ, nếu suốt bảy ngày không liên lạc với thế giới bên ngoài, liệu cuộc sống của cô có rối tung cả lên không. Nhưng thực tế thì hoàn toàn ngược lại.

Không công việc, không áp lực số liệu, cô như một đứa trẻ yếu ớt được Lâm Tư Dật chăm sóc chu toàn. Ngoài ăn uống ra thì mỗi ngày còn cùng anh vận động một chút, thời gian trôi qua nhanh đến mức cô còn chẳng kịp để ý.

Ở bên anh thật sự rất đơn giản. Cùng xem phim, cùng đọc sách, thậm chí có hôm hứng lên, cô còn nằng nặc đòi cùng anh làm thủ công.

Thỉnh thoảng Chu Lai không khỏi nghĩ, giá như hai người họ có thể ở bên nhau sớm hơn một chút thì tốt biết bao. Có lẽ sẽ cùng nhau làm được nhiều điều hơn nữa. Chẳng hạn như hẹn nhau học bài trong thư viện thời còn là sinh viên, anh che ô tiễn cô về ký túc xá trong đêm mưa gió, hay nắm tay nhau đi dạo dưới tán cây rợp bóng trong sân trường mùa hè…

Nếu thật sự có phép màu như trong tiểu thuyết, có thể quay ngược thời gian, cô nghĩ mình nhất định sẽ sớm chủ động theo đuổi Lâm Tư Dật.

Sáng ngày thứ tám, khi tỉnh dậy, Chu Lai chỉ cảm thấy cả người mỏi nhừ, đến cả môi cũng đau ê ẩm.

Mười giờ sáng, ánh nắng len lỏi qua khe hở nhỏ của rèm cửa, lặng lẽ rọi vào phòng.

Ký ức như thủy triều trào về, cô vô thức nuốt nước bọt, rõ ràng biết vì sao môi mình lại đau như vậy. Ký ức đêm qua vẫn còn vẹn nguyên trong đầu, dù có hơi men nhưng đầu óc cô vẫn rất tỉnh táo, thậm chí từng chi tiết đều nhớ rõ.

Thật ra, Lâm Tư Dật chưa bao giờ ép buộc cô trong chuyện đó. Ngược lại, là cô chủ động muốn thử. Mà cảm nhận được phản ứng của anh rồi, cô lại càng thỏa mãn vô cùng.

Chu Lai ngẩng đầu nhìn người bên cạnh. Lâm Tư Dật vẫn còn đang ngủ say, vẻ mặt an yên vô hại, khiến người ta không khỏi muốn cưng chiều. Nhìn bề ngoài có vẻ thư sinh yếu đuối, vậy mà có những chuyện thì lại bá đạo đến không ngờ, nhất là tối qua…

Cô không nhịn được cúi xuống cắn nhẹ một cái vào khóe môi anh, như thể muốn “trả đũa” một chút.

Lâm Tư Dật lập tức hơi động đậy, rồi lờ mờ tỉnh dậy. Ý thức vẫn còn chưa rõ ràng, anh chỉ theo bản năng đưa tay ôm lấy cô vào lòng, vô thức hôn nhẹ lên má cô. Một loạt hành động làm xong rồi, hơi thở anh lại dần trầm xuống.

Chu Lai bật cười khẽ, ngẩng đầu hôn nhẹ vào khóe môi anh.

Lần này, anh thật sự tỉnh táo hơn nhiều, giọng trầm khàn mang theo chút buồn ngủ, “Sao vậy? Hửm?”

Cô khẽ nói: “Anh lười quá, mặt trời lên tới lưng rồi kìa.”

Anh nhắm mắt cười khẽ, lại ôm chặt lấy cô, dụi dụi vào ngực cô như một đứa trẻ: “Ngủ thêm chút nữa thôi mà…”

Vốn dĩ anh không phải kiểu người thích nấn ná trên giường, nhưng khoảng thời gian này, ngày nào cũng quấn quýt bên cô, cứ muốn cùng cô nằm lười mãi thế này, lại cảm thấy đây cũng là một loại hạnh phúc. Nhất là tối qua vận động có phần “mạnh”, anh mệt đến rã rời, mà lúc này ôm người mình yêu trong lòng, chỉ thấy dù có nằm thế này cả đời cũng cam lòng.

Chu Lai khẽ chạm tay lên má anh: “Anh tính ở lì trong nhà với em mãi à? Không sợ mốc luôn hả?”

Lâm Tư Dật vùi đầu vào ngực cô, lẩm bẩm bằng giọng khàn khàn: “Anh chỉ muốn ở bên em mãi thôi…”

Cô vỗ nhẹ vào lưng anh, khẽ cười: “Ừ, mình sẽ luôn bên nhau.”

Một khi Chu Lai đã mở lòng với ai, thì người đó sẽ được cô đặt nơi đầu tim cuối lòng. Cô trao đi tất cả sự dịu dàng của mình, không giữ lại chút nào. Quãng thời gian vừa rồi chính là minh chứng rõ ràng nhất.

Lâm Tư Dật cảm nhận được tình cảm chân thành của cô, trong lòng như được rót mật, cũng vì thế mà tỉnh táo hơn. Anh vui sướng từ tận đáy lòng, đến mức khí chất vốn có phần lạnh lùng cũng trở nên dịu dàng đi nhiều.

Nhưng khi anh vừa tỉnh, Chu Lai cũng sực nhớ lại những hình ảnh tối qua, mặt cô bất giác ửng đỏ.

“Muốn vận động buổi sáng không?”

Giọng anh khàn khàn, mang theo hơi thở mơ màng khiến tai cô đỏ ửng.

Chu Lai còn định nói “không”, nhưng thân thể lại tự động rúc vào lòng anh…

Giữa họ luôn có một loại hấp dẫn lặng lẽ nhưng rất mãnh liệt.

Sau bảy ngày “ẩn cư”, cuối cùng hôm nay ngày 27 tháng 8 hai người họ cũng bước chân ra ngoài. Trời nóng tới 34 độ, mặt đất ngoài kia như sắp bị thiêu cháy dưới ánh nắng.

Lâm Tư Dật vẫn dịu dàng như thường lệ, tay cầm một chiếc ô viền ren trắng, che cho Chu Lai từng bước. Cô thì chẳng thấy phiền phức gì, chỉ có anh sợ làn da mỏng manh của cô bị cháy nắng.

Đích đến không xa, chỉ là trung tâm thương mại gần khu nhà Chu Lai đang ở, nên cũng không cần đi xe.

Trời nóng là vậy, mà cô vẫn cứ nhất quyết khoác tay anh, áp sát vào người anh như sợ mất.

Vừa bước vào trung tâm thương mại, được điều hòa mát lạnh bao phủ, Chu Lai lập tức cảm thấy sống lại, liền buột miệng nói: “Ở nhà còn sướng hơn, thời tiết này mà ra ngoài đúng là vì yêu.”

Sở dĩ cô nhất quyết đòi đi, là vì cuối tháng này Lâm Tư Dật phải sang Mỹ. Cô muốn mua vài thứ cho anh mang theo.

Nếu được, Chu Lai thật sự muốn mua hết cả trung tâm thương mại này cho anh. Nhưng với Lâm Tư Dật, chỉ cần một chiếc vali nhỏ đã là đủ. Thấy cô chăm chú mua sắm, ánh mắt sáng rực, anh cũng không nỡ phá hỏng niềm vui của cô.

Mua xong hàng đống đồ, lúc về đến nhà mới thấy rắc rối. Dọn dẹp xếp gọn lại thì cô mới nhận ra mình đã mua hơi nhiều.

Anh lại chẳng vội vã gì, nhẹ giọng nói với cô: “Anh mỗi tháng đều về một lần mà, lần sau mang về tiếp cũng được.”

Chu Lai vốn nghĩ bản thân không quá để tâm đến việc Lâm Tư Dật đi du học, nhưng đến đêm trước khi anh bay, cô lại trằn trọc không tài nào ngủ được.

Chỉ cần nghĩ đến việc sắp tới một năm trời cả hai sẽ ở cách nhau cả nửa vòng trái đất, lòng cô lại thấy quặn thắt.

Một năm ấy, cô không thể ôm anh ngủ mỗi tối, cũng không thể muốn hôn là hôn, muốn ôm là ôm… Mỗi một cái chạm đều trở thành xa xỉ.

Cô bạn thân Phương Tinh từng nghiêm túc nói với cô rằng: “Yêu xa thật sự chẳng ai nói trước được điều gì đâu.”

Huống chi, một năm dài như vậy, có quá nhiều biến số.

Không phải cô không tin tưởng anh, mà là… cô bỗng không muốn anh đi. Nhưng câu đó, Chu Lai sẽ không bao giờ nói ra. Vì cô không có quyền quyết định cuộc đời của anh.

Vé máy bay của Lâm Tư Dật đi Mỹ là vào ngày 30 tháng 8, thời gian hai người còn lại bên nhau chưa đầy tám tiếng đồng hồ.

Sáng hôm sau, Chu Lai hiếm khi dậy sớm, đích thân chuẩn bị bữa sáng đầy yêu thương cho Lâm Tư Dật. Bữa ăn đơn giản nhưng đầy đủ dinh dưỡng gồm sandwich và sữa ấm, khiến anh không ngớt lời khen ngợi. Anh dặn cô sau này cố gắng ngủ sớm dậy sớm, tốt nhất là ngày nào cũng ăn sáng. Chu Lai miệng thì vâng dạ, nhưng trong lòng lại thấy chua xót.

Ăn xong bữa sáng, cô quay về phòng định lấy chiếc đồng hồ đã chuẩn bị từ trước để tặng anh, nào ngờ lại vô tình phát hiện ra mấy món đồ từng mua mà suốt bảy ngày qua bên nhau vẫn chưa dùng đến. Có lẽ là vì… thật sự không cần thiết.

Bỗng dưng nổi hứng, Chu Lai thay một bộ đồng phục học sinh cực kỳ táo bạo, buộc tóc cao thành đuôi ngựa, bất ngờ xuất hiện trước mặt Lâm Tư Dật, khiến anh choáng váng.

Thời gian lên máy bay không còn sớm, rõ ràng anh không thể làm gì cô được. Nhưng Lâm Tư Dật vẫn ghì cô lên tường, giọng khàn khàn hỏi: Em đang mặc cái gì thế hả?

Chu Lai chỉ tay vào đống đồ giấu trong tủ quần áo: “Vốn định là quà sinh nhật tặng anh…”

“Quà sinh nhật?”

Lâm Tư Dật hiếm hoi lộ vẻ ngạc nhiên.

“Nhưng chưa có dịp dùng đến.”

Anh bế cô lên, đi thẳng đến tủ, mở ra xem kỹ những gì bên trong. Chỉ liếc qua một cái, cả người đã run rẩy đến tê dại da đầu.

Chu Lai vòng tay ôm cổ anh, áp sát bên tai thì thầm: “Về sau mỗi lần gặp nhau, em sẽ mặc một bộ khác bên trong cho anh ngắm, được không?”

Yết hầu Lâm Tư Dật khẽ chuyển động, khóe môi chỉ bật ra một từ: “Được.”

Nhưng trong lòng anh thì đã dậy sóng từ lâu.

***

Tháng đầu tiên ở nước ngoài, mỗi ngày ngoài việc học tập, Lâm Tư Dật còn viết một đoạn nhật ký ngắn. Chỉ vài dòng ngắn ngủi, nhưng anh ghi lại tất cả những gì mình thấy, nghe, và quan trọng nhất — là nỗi nhớ Chu Lai.

Mọi thứ như đưa anh trở về khoảng thời gian đầu tiên khi vừa đến thành phố H – một nơi hoàn toàn xa lạ. Khi ấy, anh chọn thành phố này chỉ vì biết cô sẽ học đại học ở đây. Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc hai người có thể quen biết. Thực tế, suốt bốn tháng trời, anh không nghe được bất kỳ tin tức nào về cô, cho đến khi Tết đến, vô tình nghe bạn cũ cấp ba kể rằng Chu Lai đã xuất hiện trên bìa một tạp chí tuổi teen nổi tiếng.

Tối hôm đó, anh lập tức đi mua về cuốn tạp chí ấy. Nội dung bên trong thế nào với anh chẳng quan trọng, quan trọng là gương mặt trên trang bìa.

Hai người sống ở hai bán cầu, chênh lệch múi giờ và lịch sinh hoạt.

Mỗi ngày làm việc xong, thường là tám, chín giờ tối, Chu Lai mới về đến nhà, ăn uống, tắm rửa xong cũng đã nửa đêm. Nhưng dường như đêm mới chính là lúc cuộc sống của cô bắt đầu.

Việc đầu tiên sau khi về nhà là bật điện thoại, gọi video cho Lâm Tư Dật. Đó cũng là lúc anh đang có thời gian rảnh riêng cho mình.

Cả hai cùng chia sẻ những gì mình đã trải qua, thấy gì, nghe gì. Có lúc trò chuyện liên tục, có lúc chỉ yên lặng nhìn nhau, chẳng cần lời nói.

Lâm Tư Dật ngồi đọc sách, học hành; còn Chu Lai thì bận xử lý nốt công việc còn dang dở trong ngày. Có hôm cô xem phim, còn anh thì chăm chú viết luận văn.

Một tháng trôi qua không quá dài, cũng chẳng quá ngắn. Thành phố H từ cái nóng oi bức cũng dần chuyển sang se lạnh của mùa thu.

Cửa hàng Taobao của Chu Lai đã kịp lên kệ các mẫu đồ thu, và cô lại tiếp tục chuẩn bị cho mùa đông sắp tới.

Bốn tuần sau, Lâm Tư Dật quả thật giữ lời hứa, bay từ Mỹ về nước để gặp cô. Dù thời gian trên đường đi còn nhiều hơn thời gian ở cạnh nhau, nhưng để có thể về lần này, anh đã phải dồn toàn bộ sức lực học hành để đổi lấy vài ngày ngắn ngủi.

Gần một tháng không gặp, giữa họ thoáng qua một chút cảm giác xa lạ. Nhưng cảm giác ấy nhanh chóng tan biến khi Lâm Tư Dật ôm chặt lấy Chu Lai vào lòng, hơi thở hai người hòa quyện, gần kề đến mức chỉ cần một chút động lực…

Là có thể bùng cháy như lửa gặp gió.

Người trước mặt đẹp đến mức khiến người ta muốn phạm tội. Chu Lai cố tình nghiêng đầu tránh né, chỉ để nhìn rõ anh thêm một chút.

“Hửm?”

Lâm Tư Dật trầm giọng hỏi, mày hơi nhướng lên.

Chu Lai không đáp. Những ngón tay anh liền nhẹ nhàng lướt trên mặt cô, cuối cùng dừng lại ở khóe môi.

Tay anh nóng, hơi nóng ấy làm tê rần cả môi cô.

Chu Lai cảm thấy hơi thở mình trở nên dồn dập, ngực phập phồng không kiểm soát nổi.

Kỳ lạ thật, rõ ràng người từng nói “sẽ không bao giờ nữa” là cô, mà giờ lại dễ dàng lạc lối như vậy.

Cô như tan chảy trong ánh mắt dịu dàng đầy cưng chiều của anh. Ánh mắt ấy sâu hút như thể đang nói “em là tất cả của anh.”

Lâm Tư Dật không chờ được cô trả lời, môi liền rơi nhẹ lên trán cô, rồi đến sống mũi, rồi khóe môi… nhưng vẫn chưa hôn vào môi cô.

Anh thật biết cách trêu người.

“Bé cưng…”

Anh gọi cô bằng giọng trầm thấp đầy dịu dàng.

Chu Lai khẽ “dạ”, ngước nhìn đôi mắt sâu thẳm ấy.

Cho đến khi anh cúi xuống, nhẹ nhàng ngậm lấy môi cô.

Lần này, cô không trốn tránh, cũng không phản kháng, thậm chí còn có chút mong chờ.

Đôi môi anh ấm áp, có mùi bạc hà nhè nhẹ, chạm vào như một sự chiều chuộng dịu dàng.

Đây không phải lần đầu môi chạm môi, nhưng lần nào cũng khiến toàn thân Chu Lai run rẩy, từng tế bào như đang sôi sục.

Lâm Tư Dật hôn cô bằng bản năng, từng chút chiếm lấy, như thể đang thưởng thức món ăn ngon mà không nỡ dừng lại.

Tay cô bất giác ôm lấy vai anh, rồi theo bản năng, học theo từng động tác hôn của anh.

Không biết từ lúc nào, tiếng rên khe khẽ thoát ra từ đôi môi cô. Chu Lai rụt rè đưa đầu lưỡi ra, muốn chủ động dây dưa cùng anh.

Cô hoàn toàn chìm đắm trong cảm xúc.

Khi nụ hôn kết thúc, môi Chu Lai đã hơi sưng đỏ. Suốt gần hai mươi phút, hai người đắm chìm trong trò chơi ấy, say mê không dứt, chẳng nỡ rời xa.

Khi môi vừa tách ra, Lâm Tư Dật lại cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô thêm vài cái nữa.

Sau đó, gương mặt nhỏ nhắn của Chu Lai rúc trong ngực anh, lắng nghe tiếng tim anh đập thình thịch không ngừng.

Một lúc sau, Lâm Tư Dật ôm cô cao lên, trán chạm trán, đầu mũi cọ sát vào nhau đầy thân mật.

Trái tim Chu Lai cuộn trào mãnh liệt, nhìn đôi môi gần kề trong gang tấc kia, chợt ý thức được mình vừa làm gì.

Anh không nói gì, chỉ dịu dàng vu.ốt ve mái tóc cô, tận hưởng khoảng thời gian thân mật hiếm có này.

Cô cũng chẳng biết nên nói gì, đầu ngón tay đặt lên ngực anh, không còn chút sức lực. Nhưng cô không thể phủ nhận mình thực sự rất thích cảm giác này.

“Lâm Tư Dật, em nhớ anh quá…”

Trái tim Chu Lai đập loạn, cảm nhận được sự tồn tại chân thật của anh.
“Anh cũng nhớ em.” Giọng anh trầm khàn, như lưỡi dao nhẹ cứa qua mặt giấy nhám.

Chu Lai đỏ bừng mặt, chẳng biết đáp lại ra sao. Đang lúc bối rối thì Lâm Tư Dật lại hung hăng hôn lấy môi cô.

Dù có siết chặt đến thế nào đi nữa, dường như cũng chẳng thể nói hết nỗi nhớ nhung trong những ngày xa cách.

Cuộc tình yêu xa cách nơi đất khách, không những không khiến họ rời xa nhau, mà còn khiến trái tim càng thêm gắn bó.

Lần này về nước, Lâm Tư Dật mang cuốn nhật ký viết tay của mình tặng cho Chu Lai.

Chu Lai ôm cuốn sổ ngồi trên sofa đọc từng trang, chậm rãi thưởng thức, cảm giác như cùng anh du ngoạn trời Tây, ghé qua Đại học Stanford.

Dù hai người vẫn giữ liên lạc mỗi ngày, nhưng những con chữ trên giấy lại mang một cảm giác khác hẳn. Huống chi, Chu Lai thực sự rất thích nét chữ anh viết.

Trong vài tháng tiếp theo, trừ một tháng nghỉ đông về nước, Lâm Tư Dật đã viết tổng cộng tám quyển nhật ký, toàn bộ đều viết tay và trao lại cho Chu Lai.
Mọi điều anh nhìn thấy, trải nghiệm qua, dưới nét bút của anh sống động như từng thước phim hiện ra trước mắt cô.

Rất lâu sau đó, khi Chu Lai vô tình lật lại tám quyển nhật ký này, mới phát hiện ra rằng
chữ cái đầu tiên của mỗi quyển hợp lại thành một câu: Lâm Tư Dật vĩnh viễn yêu Chu Lai.

Có đi có lại, vì bay đường dài về nước quá bất tiện, nên sau này phần lớn là Chu Lai sang Mỹ thăm anh.

Cũng không hẳn chỉ để thăm Lâm Tư Dật, cô tranh thủ kết hợp với công việc chụp ảnh cho cửa hàng để vừa công vừa tư.

Nói ra cũng khéo, giờ đây em trai Chu Lai là Trần Triệt lại là bạn cùng trường với Lâm Tư Dật.

Học cùng một đại học, Trần Triệt rảnh rỗi lại tìm “anh rể” để ăn chực, nhất là những món Trung Hoa chính tông mà bên Mỹ hiếm thấy.

Hai người họ ngày càng thân thiết, Trần Triết hoàn toàn bị tay nghề nấu ăn đỉnh cao của Lâm Tư Dật chinh phục, thỉnh thoảng còn đem mấy chuyện xấu hổ của chị gái ra kể cho anh rể nghe.

Lần đầu tiên sang Mỹ tìm Lâm Tư Dật, Chu Lai không báo trước, coi như tặng anh một bất ngờ.

Thật ra ấn tượng của cô về nước Mỹ không tốt lắm. Cô vẫn nhớ năm ba đại học từng tham gia một tour du lịch Mỹ, vừa đặt chân đến thì phát hiện cơ sở vật chất lạc hậu đến bất ngờ.

Trong suy nghĩ của cô, đây vốn là một quốc gia hiện đại hàng đầu, nhưng cơ sở hạ tầng thậm chí chẳng bằng trong nước.

Hơn nữa, hướng dẫn viên du lịch luôn nhắc nhở khách cẩn thận an toàn, thậm chí buổi tối không được ra ngoài một mình. Điều đó khiến Chu Lai – người thường xuyên tan làm khuya về nhà cảm thấy không an toàn chút nào.

Lần này đến Mỹ, Chu Lai chọn khách sạn cao cấp cho đồng nghiệp trong studio nghỉ ngơi, đồng thời cũng lên sẵn kế hoạch thăm thú các điểm nổi tiếng, kết hợp chụp ảnh.

Khi cô đến tìm Lâm Tư Dật, anh đang trong một buổi học chung. Trên bàn là chiếc laptop chi chít những dòng chữ tiếng Anh, anh tập trung nhìn giảng viên trên bục.

Vì Chu Lai lặng lẽ bước vào từ cửa sau, không phát ra tiếng động, nên chẳng mấy ai chú ý đến cô.

Cô ngồi ngay sau lưng Lâm Tư Dật, nhìn đuôi tóc được cắt gọn gàng của anh, kiềm chế lắm mới không đưa tay chạm vào.

Hôm nay anh mặc áo thun cổ tròn màu đen, trên tay đeo chiếc đồng hồ và vòng tay cô tặng. Vì quá chăm chú, biểu cảm trên mặt hơi lạnh lùng.

Anh không phát hiện người ngồi sau là cô, dù có nghe tiếng động, cũng không quay đầu lại.

Mãi đến khi tiếng chuông báo hết tiết vang lên, Lâm Tư Dật gập máy tính lại chuẩn bị rời đi, vẫn chưa nhận ra phía sau là Chu Lai.

Cô không nhịn được nữa, đưa ngón tay chọc nhẹ vào lưng anh, rồi ho nhẹ một tiếng: “Bạn này, bạn là người Trung Quốc đúng không?”

Lâm Tư Dật sững người, rồi từ từ quay lại. Khoảnh khắc nhìn thấy Chu Lai, trong mắt anh hiện lên đủ mọi cảm xúc đan xen.

Khoảnh khắc ấy, Chu Lai chắc chắn sẽ nhớ cả đời. Chỉ tiếc là không kịp ghi lại bằng máy ảnh.

Dù vậy, cô vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, nũng nịu hỏi: “Xin hỏi, bạn có quen một người cũng đến từ Trung Quốc tên là Lâm Tư Dật không?”

Lâm Tư Dật ngay lập tức đứng dậy, ôm chầm lấy cô. Vì động tác quá mạnh, bàn ghế bị xô đổ, phát ra tiếng động lớn.

Các sinh viên xung quanh dùng giọng Anh pha chút Tây Ban Nha trêu chọc: “Có chuyện gì vậy?”

Lâm Tư Dật thản nhiên dùng tiếng Anh giới thiệu: “Đây là bạn gái tôi!”

Cả lớp đều quay lại nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ, thậm chí có người còn huýt sáo.

Chu Lai biết ngay chuyến đi này của cô, thật không uổng chút nào.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.