🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, Chu Lai phát hiện một chuyện chấn động. Cô… xuyên không rồi!

Không thể nào.

Chắc chắn là giả.

Chu Lai đưa tay ra, nhéo mạnh một cái lên má mình, không ngờ lại đau đến nhe răng trợn mắt.

Rời khỏi căn hộ đang thuê, cô lấy điện thoại ra xem giờ.

Một lần nữa, sự thật không thể chối cãi lại hiện ra trước mắt. Bây giờ là ngày 1 tháng 9 năm 2008.

Thế vận hội Bắc Kinh vừa mới kết thúc, và cô cũng vừa bước vào năm hai đại học.

Thời gian quay ngược mười hai năm, mọi thứ vừa quen thuộc lại vừa xa lạ đến lạ kỳ.

Chu Lai cầm điện thoại, vô thức bấm một dãy số đã thuộc lòng.

Sau tiếng “tút tút” vang lên vài giây, một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia: “A lô, xin hỏi ai vậy?”

Chu Lai sững người, trong thoáng chốc không biết nên giải thích với Lâm Tư Dật thế nào. Nhưng cảm xúc dâng trào khiến cô không kiềm được mà gọi một tiếng đầy xúc động: “Chồng ơi…”

Lâm Tư Dật rõ ràng không ngờ sẽ nhận được một cuộc điện thoại như vậy, anh khựng lại một chút, nói: “Xin lỗi, có phải gọi nhầm số rồi không?”

“Lâm Tư Dật!” Chu Lai dũng cảm gọi thẳng tên anh, “Là em, Chu Lai đây!”

Không đợi anh hết ngạc nhiên, cô liền hỏi dồn: “Bây giờ anh đang ở đại học  Z hay đã về làng Đại Dữ?”

Lâm Tư Dật ngỡ ngàng, trả lời có chút không dám tin: “Hôm nay anh vừa mới tới trường.”

Chu Lai đáp ngay: “Em sẽ đến tìm anh ngay bây giờ!”

Cô không thể chờ được nữa, muốn ngay lập tức gặp lại anh của mười hai năm trước.

Lâm Tư Dật thì cứ mãi xác nhận lại, giọng mang theo sự dè dặt và thận trọng: “Em thật sự… muốn tới gặp anh sao?”

Chu Lai khẳng định chắc nịch: “Thật mà, thật đấy, anh ở trường chờ em nhé!”

***

Từ trường của Chu Lai đến Z Đại thật ra rất xa, cô phải bắt taxi gần bốn mươi phút mới đến nơi.

Từ đằng xa, cô đã thấy anh đứng ở cổng trường.

Lâm Tư Dật của mười hai năm trước, áo sơ mi trắng, quần đen giản dị, khuôn mặt trẻ trung tràn đầy năng lượng, ngũ quan sắc nét, tóc cắt ngắn, cả người toát ra vẻ ngoan hiền vô hại.

Trên người anh vẫn mang khí chất điềm đạm và yên tĩnh như xưa, không bon chen, không tranh giành, khiến người khác chỉ muốn bắt nạt một chút.

Chu Lai vừa xuống xe, chẳng đắn đo gì đã nhào thẳng vào lòng anh.

Hương thơm ngọt ngào kèm theo cú va bất ngờ khiến Lâm Tư Dật gần như choáng váng. Anh đứng cứng ngắc tại chỗ, mặc cho cô áp sát vào mình, không dám nhúc nhích.

Người qua lại trước cổng trường đông đúc, nhưng Chu Lai chẳng mảy may để tâm ánh nhìn xung quanh. Cô dũng cảm, thẳng thắn, ôm anh thật chặt như không có ai khác trên đời.

Lâm Tư Dật cũng không dám đẩy cô ra.

Một lúc sau, Chu Lai mới đẩy nhẹ anh ra, ngẩng đầu nhìn lên, mỉm cười, chăm chú quan sát khuôn mặt ấy, không nói một lời.

Cô nhìn thấy vành tai anh đỏ bừng lên từng chút một, ánh mắt trong trẻo cũng không dám nhìn thẳng vào cô.

“Lâm Tư Dật…” Chu Lai bỗng thấy sống mũi cay cay.

Mười hai năm trước, anh đã sớm yêu cô rồi. Chỉ là anh chưa bao giờ dám nói ra, mãi mãi giấu kín trong lòng.

Còn hiện tại, cô lại vô tình xuyên không về đây. Dù không biết giấc mộng này bao giờ tỉnh lại, nhưng cô thầm cảm thấy may mắn vì ít nhất lần này, cô sẽ không bỏ lỡ anh nữa.

Lâm Tư Dật lúc này mới chỉ 19 tuổi, còn quá ngây thơ. Anh không dám nhìn vào mắt cô, mà Chu Lai thì có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim hỗn loạn của anh, cùng đôi tay đang khẽ run.

Anh chắc hẳn vừa căng thẳng lại vừa ngại ngùng.

“Lâm Tư Dật.” Cô lại tiến thêm một bước, “Sao anh không hỏi em… tại sao lại gọi anh là ‘chồng’?”

Như một con rối bị giật dây, Lâm Tư Dật sau khi được cô nhắc mới nhẹ giọng hỏi: “Tại… sao em lại gọi anh như vậy?”

Chu Lai cố ý trêu anh: “Gọi anh thế nào cơ?”

“Gọi anh…” Lâm Tư Dật ấp úng, chẳng dám nói ra, tựa như đó là điều xa vời không dám mơ tới.

Chu Lai lại ngọt ngào gọi: “Chồng ơi~”

Trái tim Lâm Tư Dật như bị thứ gì đó siết chặt, anh nghẹn thở, dùng hết can đảm cẩn thận hỏi: “Tại sao…”

Chu Lai nhẹ nhàng đáp: “Bởi vì ở tương lai, anh sẽ là chồng của em, còn em sẽ là vợ anh. Lâm Tư Dật, em là Chu Lai từ mười hai năm sau quay về, anh… tin không?”

Chiều đầu thu tháng 9, ánh nắng gay gắt, ve kêu râm ran, hơi nóng như gợn sóng bốc lên từ mặt đất. Tất cả đều mơ hồ, không thực.

Một lúc sau, Lâm Tư Dật nhìn cô gái trước mặt, nhẹ giọng đáp: “Anh tin.”

“Thật sự tin sao?”

“Tin.”

Anh tin chứ.

Nếu cô không phải đến từ tương lai, thì làm sao lại đối xử với anh như thế?

Hiện tại, anh đâu dám mơ tưởng gì đến cô. Ngay cả yêu cũng là một điều quá xa vời.

Chu Lai đột nhiên đề nghị: “Lâm Tư Dật, anh ôm em một cái đi.”

Nhịp tim của Lâm Tư Dật đập ngày càng nhanh.

Anh chưa từng có bất kỳ tiếp xúc thân mật nào với con gái, nắm tay hay ôm đều chưa từng, huống chi người trước mặt lại chính là cô gái anh vẫn chôn giấu trong tim bao lâu nay.

Còn chưa kịp suy nghĩ thêm gì, Chu Lai đã chủ động kéo lấy đôi tay đang khẽ run của anh, vòng qua eo mình. Hương hoa anh đào dịu nhẹ trên người cô như một cơn gió mềm mại, len lỏi quấn lấy toàn thân anh, khiến anh gần như không thở nổi.

Chu Lai kề sát vào tai anh, khẽ bật cười nói: “Sau này anh không còn ngại ngùng như thế đâu, biết không? Ngược lại còn rất hư cơ.”

Gương mặt Lâm Tư Dật đỏ bừng đến mức không thể tin nổi, anh thật sự không dám nghĩ tất cả những điều này lại là sự thật.

Bàn tay Chu Lai nhẹ nhàng vu.ốt ve nơi eo anh, ánh mắt cô ánh lên nét tinh nghịch, giọng nói mang theo chút kiêu ngạo pha lẫn dịu dàng: “Ở đây, anh đã xăm tên em, đúng không?”

Lâm Tư Dật hoảng hốt, chẳng dám đáp lại.

Bí mật này, cả thế giới chỉ có một mình anh biết. Ngay cả thợ xăm năm đó cũng không hay tên được khắc ấy là của một cô gái.

Chu Lai sốt ruột, vừa kéo tay anh vừa lắc qua lắc lại: “Lâm Tư Dật, anh nói gì đi chứ!”

Nói gì đây…
Toàn thân anh như rơi vào trạng thái đơ cứng, cần một chút thời gian để trấn tĩnh lại. Cô gái này thật sự quá mức khiến người ta không kịp phòng bị.

Chu Lai kiên nhẫn đợi mãi, cuối cùng cũng nghe được anh khẽ gọi: “Chu Lai…”

Tên cô, anh cất giữ tận sâu nơi đáy lòng, gọi ra vẫn còn có phần vụng về, nhưng giọng nói lại dịu dàng đến mức khiến người ta say lòng.

Chu Lai lại rướn người tới gần hơn chút nữa, gần như dồn anh vào sát tường: “Ngoan nào, em muốn hôn anh.”

Từng đợt tấn công dồn dập khiến Lâm Tư Dật hoàn toàn không kịp trở tay.

Chu Lai biết mình không nên quá nóng vội, nhưng cô thật sự không thể kiềm chế nổi. Cô phát hiện mình quá yêu dáng vẻ của anh lúc này. Cẩn trọng, rụt rè, chỉ dám nhìn từ xa mà chẳng dám tiến gần.

Người chủ động một lần nữa vẫn là cô. Chu Lai khẽ nhón chân, đặt lên môi anh một nụ hôn.

“Chụt.” Tiếng hôn vang khẽ nhưng rõ ràng.

Lâm Tư Dật cứng đờ người tại chỗ, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Ai có thể nói cho anh biết, tất cả những điều này… có phải chỉ là một giấc mơ?

***

Cuộc đời được làm lại, giống như đang gian lận.

Chu Lai tán tỉnh Lâm Tư Dật dễ như trở bàn tay. Dù sao trước kia cô cũng từng làm thế với anh, chỉ là lần này, cô càng tự tin hơn. Vì cô biết, trong lòng anh đã có cô từ lâu.

Không còn mông lung bất định, cũng chẳng còn sợ hãi đánh mất, cô càng kiên định hơn trong việc yêu anh.

Dĩ nhiên, yêu là yêu, nhưng với tư cách là sinh viên, nhiệm vụ quan trọng nhất của cô vẫn là học tập, sau đó là công việc. Cô không thể vì tình yêu mà bỏ bê tất cả. Chẳng qua lần này, cô biết cách đi đường tắt — lược bỏ những công việc vô ích, chọn đúng cơ hội để tiến thân.

Buổi chụp ảnh tạp chí hôm nay là một trong những bước ngoặt quan trọng nhất trong đời cô. Công việc khá vất vả, thường phải làm đến tận nửa đêm.

Hôm nay, khi công việc kết thúc thì cũng đã gần 11 giờ tối. Ngoài trời mưa như trút.

Thời tiết chuyển lạnh, Chu Lai chỉ mặc áo mỏng. Sau khi chào tạm biệt các nhân viên trong đoàn, cô một mình chuẩn bị quay về căn hộ. Giờ này đã quá muộn, cô không định làm phiền Lâm Tư Dật. Có lẽ anh đã ngủ rồi. Anh luôn là người sinh hoạt rất điều độ.

Nhưng điều cô hoàn toàn không ngờ được là… lại thấy Lâm Tư Dật đứng trước cửa studio.

Dưới ánh đèn đường vàng vọt, bóng dáng cao gầy của anh hiện lên rõ nét dưới mái hiên. Trong tay cầm một cây dù, làn mưa rơi thành màn, như dựng lên một bức tường nước trước mặt anh. Toàn thân anh toát lên vẻ tinh khôi, không vướng chút bụi trần.

Thấy Chu Lai bước ra, anh theo phản xạ đi về phía cô, vẻ mặt lúng túng e dè, lại quá mức ngoan ngoãn.

Tóc anh ướt đẫm vì mưa. Không ai biết anh đã đứng chờ ở cửa studio bao lâu, chỉ biết rằng anh biết cô vẫn đang làm việc nên không dám làm phiền.

Chu Lai kinh ngạc hỏi anh: “Lâm ngoan ngoãn, sao anh lại đến đây vậy?”

Lâm Tư Dật thành thật đáp: “Anh biết em làm việc ở đây.”

“Ý em là, sao anh không nói với em trước khi đến?”

Anh nói nhỏ: “Anh sợ làm phiền em…”

“Ngoan à, sao có thể gọi là làm phiền được chứ?”

Cô quen thuộc nhào vào lòng anh, để hơi ấm và mùi hương dịu ngọt trên người mình bao lấy anh, ngẩng đầu nũng nịu hỏi: “Anh đến lâu chưa?”

“Mới chút thôi…”

Bàn tay anh nhẹ nhàng đặt lên eo cô, khẽ run, miệng lí nhí: “Anh đưa em về nhé.”

Chu Lai gật đầu cười khúc khích: “Ồ? Đây là đặc quyền dành riêng cho vợ tương lai của anh hả?”

Lâm Tư Dật ngại ngùng mỉm cười, lại thật sự gật đầu.

Anh biết chỗ làm của cô, lo lắng cô đi về một mình giữa đêm mưa, nên mới đến đón cô.

Chu Lai yêu đến điên cuồng vẻ ngây thơ của anh. Cô không kìm được nhón chân lên, hôn anh thật sâu.

Học theo dáng vẻ trước kia của anh — mạnh mẽ tiến vào, cuốn lấy đầu lưỡi anh, quấy động từng đợt sóng.

Lâm Tư Dật hoàn toàn không thể chống đỡ, cũng không đủ sức để đẩy cô ra.

Mọi chuyện đều điên rồ đến mức không tưởng.

Cảm xúc, nhịp tim của anh, cô đều thấy rõ.

Chu Lai nắm lấy tay anh, kề môi sát tai thì thầm: “Tối nay, anh có thể… đừng về ký túc xá được không?”

Lâm Tư Dật nhất thời chưa phản ứng kịp, sững người hỏi: “Tại sao vậy?”

“Tại sao à? Anh nói thử xem nào, đồ ngốc.”

Chu Lai khẽ cắn môi anh một cái, mềm nhẹ mà trêu chọc

“Vợ tương lai muốn yêu chồng tương lai, được không?”

Yết hầu Lâm Tư Dật khẽ trượt lên xuống, giọng anh khàn đặc đến khó tin: “Được…”

Đối với bất kỳ yêu cầu nào của cô, anh đều không thể từ chối.

Chỉ là, Lâm Tư Dật dường như vẫn chưa hiểu rõ “yêu” trong lời cô nói là gì.

Anh ngốc nghếch theo cô về lại căn hộ, bị cô đẩy ngã xuống chiếc giường hồng êm ái, tai ong ong khi nghe cô gọi một tiếng lại một tiếng “chồng ơi”, đầu óc như quay cuồng không rõ phương hướng.

Nhưng đến thời khắc cuối cùng, Lâm Tư Dật lại bất ngờ đẩy Chu Lai ra.

Chu Lai ngơ ngác nhìn anh, hoàn toàn không hiểu gì.

Lâm Tư Dật cố gắng đè nén sự hoảng loạn trong lòng, mặt đỏ đến tận mang tai, nói lắp bắp: “Chu Lai… em… em vẫn chưa đủ tuổi thành niên.”

“Ai nói thế chứ!”

“Em còn thiếu một tuần nữa mới đến sinh nhật 18 tuổi.”

Chu Lai nhất thời quên bẵng mất mình năm nay bao nhiêu tuổi. Sau khi trọng sinh, cô sống như thể lạc mất khái niệm thời gian. Cô đếm ngón tay tính thử, rồi bất giác kêu lên: “A! Thật sự luôn ấy! Em vẫn chưa đủ tuổi!”

Nhưng cô đâu có quan tâm chuyện đó. Cô lập tức trở mình, đè anh xuống, giọng ngang ngược như nữ vương tuyên bố: “Lâm Tư Dật! Em mặc kệ! Giờ em như lửa cháy đốt thân rồi đây này!”

Lâm Tư Dật vẫn giữ nguyên ánh mắt trong veo nhìn cô, lắc đầu: “Không được.”

“Tại sao cơ chứ!”

“Vì… em chưa đủ tuổi.”

Nói cho đúng thì chỉ còn thiếu đúng một tuần, làm tròn thì cũng coi như mười tám rồi còn gì!

Chu Lai như muốn bại dưới tay anh: “Trong lòng em đã đủ tuổi rồi, như vậy cũng không được sao?”

Lâm Tư Dật hiếm khi bật cười, ánh mắt đầy dịu dàng: “Không được.”

“Hứ! Em muốn cắn anh!”

“Cắn đi.”

Lâm Tư Dật không kiềm được mà đưa tay khẽ vuốt má cô.

"Chỉ cần không phải chuyện đó, em muốn làm gì anh cũng được.”

“Lâm Tư Dật… bé ngoan… chồng yêu… thầy Lâm…”

Chu Lai gần như năn nỉ bằng mọi cách gọi thân mật, nhưng Lâm Tư Dật – người trước giờ luôn chiều cô vô điều kiện lần này lại rất kiên định.

Bởi vì anh yêu cô, tôn trọng cô. Dù chỉ thiếu một giây một phút, anh cũng tuyệt đối không để mình vượt qua ranh giới ấy.

Chu Lai sao lại không hiểu điều đó. Người đàn ông cô yêu này, có giáo dưỡng, có nguyên tắc, cũng luôn dịu dàng bao dung.

Dù là mười năm trước hay mười năm sau, Lâm Tư Dật vẫn luôn là người đàn ông thuần khiết ấy. Trong mắt, trong lòng đều chỉ có cô.

Hết.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.