Nam Mạch quốc từ xưa đến nay có một quy định, quân vương trước khi chính thức kế vị, phải vào mật thất nơi trưng bày chân dung của các bậc đế vương triều đại trước ở trong ba ngày. Một đêm say rượu còn chưa có hoàn toàn tỉnh lại, ta liền bị người đưa đến cửa mật thất. Nơi này là cấm địa của Nam Mạch quốc, trừ bỏ người kế vị ra, ai cũng không thể tiến vào, mà chìa khóa mở cơ quan lại chính là ngọc tỷ truyền quốc, cho nên lúc trước cho dù Mật Nhi có giả mạo là ta trong ba năm đi chăng nữa, không có ngọc tỷ truyền quốc thì nàng cũng không thể bước vào đây được. Ta lấy ngọc tỷ ra, đặt ở phần khắc lõm xuống trên cửa mật thất, cửa đột nhiên được mở ra.
Lấy lại ngọc tỷ, ta bước vào trong mật thất, phải ở trong đó ba ngày. Bên trong là lối đi thật dài, hai bên đều bày dạ minh châu trân quý, ánh sáng nhu hòa xua tan bóng tối, chiếu sáng mọi thứ. Ta dọc theo lối đi, một đường đi trước, đi được ước chừng mấy trăm bước, trước mắt càng thông thoáng rộng mở, ánh sáng rực rỡ lập tức áp đảo ánh sáng của dạ minh châu. Hiện ra ở trước mắt ta là một căn nhà nhỏ, treo trên vách tường bốn phía chính là những bức họa các quân vương Nam Mạch của những triều đại trước, mà nóc nhà cũng là dùng một chất gì đó trong suốt tạo thành, cho nên ánh sáng bên ngoài mới có thể rọi thẳng vào bên trong, mà ta ngửa đầu lên cũng có thể nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lieu-lang-loan-doc-phi-khuynh-thanh/1630764/quyen-4-chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.