Năm ngày. Ta ở bên cạnh Thu Tịnh Nguyệt, cẩn thận chiếu cố nàng năm ngày.
Độc tố trong thân thể nàng tuy chưa hoàn toàn hết nhưng cũng đã được ức chế phần nào, gương mặt tái nhợt kia cũng chậm rãi hồng nhuận hơn. Trong năm ngày nàng, nàng nói chuyện rất ít, luôn ngơ ngác nhìn lên đỉnh trướng, tinh thần mông lung. Ta cũng không chủ động nói chuyện, đại đa số thời gian đều lẳng lặng cùng nàng. “Liễu Lăng, có thể dìu ta đứng lên không?”
Người trên giường đột nhiên lên tiếng. Đây là lần đầu tiên trong năm ngày, nàng chủ động nói chuyện cùng ta. “Vâng”
Ta cười đứng dậy, đi tới bên cạnh nàng, nhẹ nhàng nâng nàng dậy. Nàng xốc chăn lên, đứng dậy xuống giường, mà trong khoảng khắc đó, ta rõ ràng nghe được một tiếng va chạm thanh thúy, nhìn lại phía đó, lại thấy hai chân của nàng bị một sợi dây xích xích chặt lại. Này…là sao? Ta không khỏi có chút giật mình, không rõ chuyện đang nhìn thấy là sao nữa. Có lẽ là vì chú ý tới tầm mắt của ta, nàng sâu kín mở miệng: “Nghiệt duyên trước kia…nay muốn giải cũng khó.”
Trong lời nói có vẻ không chút để ý. Giờ phút này ta đã hiểu được, sợi dây xích kia không phải dây xích bình thường, bằng không nàng cũng sẽ không để nó đeo trên chân mình, cũng hiểu được mục đích của Vân Tế Du khi muốn đoạt Băng Ngưng kiếm. Nhất định là vì sợi dây xích này.
Băng Ngưng kiếm là lợi khí hiếm có, chỉ có nó mới có thể chặt đứt được dây xích này. Hóa ra, lại là vì một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lieu-lang-loan-doc-phi-khuynh-thanh/1630852/quyen-3-chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.