Tất cả lại rơi vào trong yên lặng, chỉ có mùi máu tươi nhè nhẹ thoang thoảng trong không khí là chứng minh cho vừa nãy đã xảy ra chuyện gì.
Cẩm Hoàng vẫn như cũ mờ mịt đứng ở một bên, khóe miệng khẽ nhếch, trong ánh mắt cũng là tràn ngập sự bi ai. Hình ảnh như vậy thoạt nhìn lại có vài phần quỷ dị khó tả.
Giờ phút này, ai cũng không muốn tiến vào trong thế giới của nàng.
Sở Ngọc vẫn là nằm ở trên người Lâu Điện Ngọc, cũng như nàng yên lặng chìm vào bên trong thế giới của mình.
Chỉ có ta, Cơ Lưu Tiêu, còn có Mị ở bên trong hoàng cung trống trải, không khí yên lặng khác thường lưu chuyển quanh chúng ta.
Ta không biết giờ phút này rốt cuộc là tình cảnh như thế nào nữa, cung nhân cùng hộ vệ ở trong cung tựa hồ toàn bộ đều biến mất không thấy một ai, vậy còn phía bên ngoài cung thì sao? Có phải trấn giữ bên ngoài đều là nhân mã của Cơ Lưu Tiêu không?
Ta cho tới bây giờ đều biết Cơ Lưu Tiêu là người giỏi mưu lược, cho nên nếu là không có nắm chắc mười phần thắng trong tay, hắn sẽ không đàng hoàng đứng ở bên trong hoàng cung của người khác như thế.
Đúng vậy, có lẽ giờ phút này tất cả đều đã nằm ở trong tay hắn.
Vậy còn Mị thì sao?
Mị cũng nổi danh không kém hắn, lại sẽ phải đối mặt với hắn như thế nào đây?
Ta không biết được hắn có địch nổi Cơ Lưu Tiêu nữa hay không.
Trầm mặc quấn quanh, vô số gợn sóng lẻn vào giữa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lieu-lang-loan-doc-phi-khuynh-thanh/1630876/quyen-2-chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.