Nàng nói là đang diễn trò, nhưng là ta cũng hiểu được những lời của nàng, tất cả đều là sự thật.
Về Kính Nguyệt cung, về nữ tử có tên giống ta kia.
“Cẩm Hoàng, nàng thật sự muốn ép buộc ta và nàng phải đối địch với nhau hay sao?” Cảnh Tiêm Trần trong ánh mắt sắc bén mang theo tia âm trầm, âm trầm giống như mặt hồ mùa thu, lại giống như một tầng sương mù, mông lung không rõ.
Gió chợt nổi lên, Những cánh hoa theo gió bay bay bốn phía, tăng thêm vẻ đẹp xuất trần cho mỹ nhân, Cẩm Hoàng vẫn tươi cười như cũ.
Bạch y trong gió bay bay, mái tóc đen được gió thổi tung bay, nụ cười kia vẫn mang theo vẻ cao ngạo không chút giấu diếm, cũng là như vậy sáng lạn, đó là nụ cười thuần túy, không gì có thể sánh được, là nụ cười thần túy nhất trên thế gian này.
“Cảnh Tiêm Trần, ta đã nói rồi, sẽ có một ngày ta sẽ làm cho ngươi phải hối hận.” Cẩm Hoàng vẫn tươi cười như trước, giống như khi đối mặt với Cảnh Tiêm Trần, trong lòng nàng vẫn giữ được sự nhẹ nhàng thanh thản, tựa hồ không bao giờ đem tất cả để ở trong lòng mình một lần nữa.
Kiếm được rút ra khỏi vỏ, lóe ra hào quang thản nhiên, thẳng tắp chỉ về phía Cảnh Tiêm Trần
“Liệt Cẩm là người tặng kiếm cho ta, hôm nay ta liền dùng máu của ngươi để tế điện nàng.” Lời nói của Cẩm Hoàng mang theo sự thanh lãnh không gì có thể sánh được.
“Ta sẽ làm theo như ý nguyện của nàng, chấm dứt tất cả nghiệt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lieu-lang-loan-doc-phi-khuynh-thanh/1630929/quyen-2-chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.