“Liễu Lăng, ngươi thật thông minh. Nhưng ngươi vẫn là không có đoán ra hết được mọi chuyện.” Dạ Khuynh Thành đột nhiên nở nụ cười, lại mang theo vài phần thản nhiên trào phúng “Ta chính là Cơ Lưu Vân, nhị vương gia của Đông Hải quốc.”
Hắn, thật là Cơ Lưu Vân?
Ta không khỏi kinh ngạc nhìn phía hắn.
Mà hắn lại cười nói: “Ở phía đông của Đông Hải quốc từng có một nơi không cùng thế nhân tranh giành gọi là Vân Mặc tộc, Vân Mặc tộc có những chí bảo giống nhau, được gọi là thất thải kỳ thạch, phân biệt bởi bảy màu sắc khác nhau: hắc, bạch, tử, hồng, lam, lục, hoàng. Hắc lấy tên là ám dạ, bạch là tuyết ngưng, tử là liễm diễm, hồng là phượng diễm, lam là trời quang, lục là ngọc minh, hoàng là vinh hoa. Thất thải kỳ thạch, mỗi một khối đều là chí bảo, khi tất cả ở cùng một chỗ, liền có một sức mạnh không thể tưởng tượng được. Tộc nhân Vân Mặc tộc không có đi tranh cái gì, nhưng cũng không có nghĩa là người khác sẽ không tranh với họ. Vương thượng Đông Hải quốc đã phái người cướp đoạt thất thải kỳ thạch, thậm chí giết hết bộ tộc Vân Mặc, đáng tiếc vẫn có cá lọt lưới. Vì thế những người Vân Mặc tộc còn sống mai danh ẩn tích, nhưng cũng không quên khắc sâu mối thù diệt tộc, trải qua mấy trăm năm, Vân Mặc tộc rốt cục cũng trở nên cường thịnh.”
“Vậy ngươi là người của Vân Mặc tộc?” Ta không nghĩ tới thất thải kỳ thạch còn có một câu chuyện xưa như vậy.
“Đúng. Đại tộc trưởng thứ một trăm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lieu-lang-loan-doc-phi-khuynh-thanh/1631028/quyen-1-chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.