Thang Sách Ngôn là một người dịu dàng.
Ấn tượng ban đầu hắn để lại cho người ta là hơi lạnh lùng, ở giữa luôn có một khoảng cách, cho dù cả hai người đều đã công khai biểu đạt “Em/anh có hứng thú với anh/em”, cũng không thấy được sự nhiệt tình trên người hắn.
Hắn vừa lý trí vừa mạnh mẽ, rất quả quyết lại còn trầm ổn, Đào Hiểu Đông một lòng thương cũng là điều đương nhiên.
Thang Sách Ngôn giống như một người mãi mãi ở đó nhìn bạn, chờ bạn, dù rằng quá trình động lòng rất hưng phấn mãnh liệt, nhưng thi thoảng cũng khiến người ta cảm thấy lạnh lòng.
Sự ấm áp của hắn phải khi bên nhau rồi mới từ từ thể hiện ra, ở thêm một ngày là có thể cảm nhận thêm một chút, bất kể lúc nào quay đầu hắn vẫn luôn ở đấy, nâng đỡ bạn dậy. Hắn khiến bạn cảm thấy ấm lòng đồng thời còn thấy an tâm, muốn ở bên hắn, cảm thấy cuộc sống trở nên đặc biệt.
Lúc hắn cạo râu cho Đào Hiểu Đông, Đào Hiểu Đông vẫn luôn dõi mắt nhìn hắn, đôi mắt không chớp được mấy lần.
“Nhìn anh như vậy làm gì?” Thang Sách Ngôn mỉm cười với anh, cạo râu sạch sẽ rồi, hắn bỏ dao cạo xuống.
Hai người cao xêm xêm nhau, dáng người cũng tương đồng, Đào Hiểu Đông nhìn ngang Thang Sách Ngôn, khẽ hỏi hắn: “Sao anh lại dịu dàng như vậy?”
“Cạo râu cho em là dịu dàng à?” Thang Sách Ngôn vẫn mỉm cười hỏi anh, hắn xoay người, rửa lưỡi cạo dưới bồn rửa.
“Có vẻ không còn thời gian ăn nữa rồi, anh có kịp đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lieu-nguyen/1119237/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.