Sắp đến Tết, phía Đào Hiểu Đông đã làm tiệc cuối năm, phát một khoản tiền thưởng lớn.
Bất kể là với những thợ xăm vẫn luôn theo anh làm việc, hay với những cô bé cậu bé tàn tật kia, trước giờ Đào Hiểu Đông vẫn luôn hào phóng.
Các thợ xăm đùa anh: “Anh còn phát tiền cho bọn em cơ à? Em thấy đáng lý phải để bọn em phát cho anh mới phải, anh già tán tài tán của.”
Bọn họ đều có tiền, đối với họ mà nói, thưởng ở đây không chỉ là tiền thưởng, mà còn là món quà mừng Tết. Cửa tiệm không lấy nhiều phần trăm tiền thành phẩm của họ, nhiều cửa hàng đều cưa đôi tiền nong. Mặc dù Đào Hiểu Đông lấy tiền phần trăm, nhưng cũng cho họ tài nguyên, đây là cửa tiệm tốt nhất, đối với các thợ xăm trẻ tuổi mà nói, có thể tới đây tượng trưng cho có thực lực, ra ngoài làm việc riêng sẽ không sắp xếp được nhiều khách hàng như vậy, cũng chưa chắc có thể lấy giá mà họ muốn.
Đào Hiểu Đông đối xử với anh em và bạn bè không chê đâu vào đâu được, không có chuyện sai bảo. Anh chỉ kiêu ngạo ở bên ngoài, độc địa ki bo với người ngoài mà thôi.
Các sinh viên làm thêm lần lượt về nhà, dạo này cửa tiệm hơi vắng vẻ, không nhiều người làm việc. Đào Hiểu Đông rảnh rỗi lại đi lau nhà, mùa đông giày giẫm lên tuyết rất bẩn, một ngày phải lau đi lau lại rất nhiều lần.
Đào Hoài Nam và Trì Sính được nghỉ đông, thường xuyên ở trong cửa tiệm chơi, mặc dù Đào Hoài Nam
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lieu-nguyen/1119248/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.