Mười hai giờ mười lăm buổi đêm, điện thoại Đào Hiểu Đông vang lên tiếng tin nhắn.
Thang Sách Ngôn: Sinh nhật vui vẻ Hiểu Đông, tôi về rồi, đừng lo.
Đào Hiểu Đông trả lời: Nghỉ ngơi sớm một chút, anh Ngôn.
Thang Sách Ngôn: Vẫn chưa ngủ à?
Đào Hiểu Đông: Chưa, sắp đi ngủ.
Thang Sách Ngôn trả lời: Thế ngủ ngon.
Đào Hiểu Đông cũng chúc lại hắn.
Hôm nay hai người họ không gọi điện thoại với nhau, chỉ có đêm hôm trước Thang Sách Ngôn gửi hai tin nhắn. Đào Hiểu Đông không nói chuyện với hắn nhiều, anh bận bịu quá.
Sáng hôm sau, Đào Hiểu Đông vừa mở mắt, Đào Hoài Nam nằm ngủ bên cạnh anh. Đào Hiểu Đông kéo chăn lên đắp cho cậu, Đào Hoài Nam tỉnh giấc, cất giọng ngái ngủ bảo rằng: “Chúc anh sinh nhật vui vẻ bình an.”
“Cảm ơn em.” Đào Hiểu Đông đưa tay xoa xoa gáy cậu, “Ngủ tiếp đi.”
“Trứng gà,” Đào Hoài Nam đưa tay ra, “Sáng nay Khổ ca dậy sớm nấu mì, anh lăn đi.”
Đào Hiểu Đông cười hỏi: “Bây giờ lăn á? Nằm mà lăn?”
“Đứng dậy lăn.” Đào Hoài Nam cười cười, “Anh đứng dậy đi em lăn cho anh.”
Đây là thói quen nhà họ, sinh nhật cầm trứng gà lăn trên người, Đào Hoài Nam lăn một cách nghiêm túc, lăn xong lại nhét trứng vào trong túi, để lát nữa ăn.
Trì Sính dậy sớm nấu mì cho anh, một bát mì trường thọ nho nhỏ, Đào Hiểu Đông ăn hết sạch.
Anh không có cảm giác gì với ngày sinh nhật, từng tuổi này rồi không có cảm giác gì nữa. Không giống như ngày còn nhỏ, trông chờ có bộ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lieu-nguyen/1119255/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.