Cửa ký túc xá bị mở ra, cửa ban công theo quán tính hút vào một chút, phát ra một tiếng trầm đục khó nghe.
Bốn người mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Không có ngại ngùng nhất, chỉ có ngại ngùng hơn.
"Dì út, dì... dì sao lại ở đây?" Tôn Giai Bảo dời túi gà rán đang cầm trên tay ra khỏi tầm mắt của Thẩm Tiểu Khương.
Trong nhà họ Trần, trừ gia đình Tôn Giai Bảo ra, không có ai để ý đến Trần Nghị. Cho dù nàng lái xe đắt tiền, ở trong biệt thự xa hoa, tiêu xài số tiền mà những người kia mấy đời cũng không kiếm được. Nhưng Trần Nghị cũng không quan tâm, dù sao trong mắt quạ đen, thiên nga đều là có tội.
Mặc dù Trần Nghị và gia đình Tôn Giai Bảo có quan hệ thân thiết nhất, nhưng nàng dù sao cũng là trưởng bối của Tôn Giai Bảo, gặp mặt trong hoàn cảnh này vẫn rất kỳ quái.
Trần Nghị lập tức đeo lên nụ cười như mặt nạ của mình: "Chờ con chứ ai."
Nghe thấy lời Trần Nghị nói, lòng Thẩm Tiểu Khương không nặng không nhẹ chùng xuống.
"Hả?" Tôn Giai Bảo chỉ tay vào mặt mình, "Chờ con á?"
Trần Nghị lấy từ trong túi ra một tấm thẻ xem phim màu vàng: "Trung tâm thương mại phía tây thành phố mới mở rạp chiếu phim, cùng bạn học đi xem đi."
Trần Nghị vòng qua Thẩm Tiểu Khương. Khi đi ngang qua cô, nàng tựa như một cơn gió dịu dàng. Tay áo nhẹ nhàng, không nhiễm bụi trần. Thẩm Tiểu Khương không khỏi cảm khái, khả năng ứng biến của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lieu-that-than-nhan-khai-tieu-sai/2884987/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.