🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Giảm tám phần rồi, không hơn được nữa.

—— oOo ——

Tần Phù mặt mày bê bết máu, hiển nhiên là bị đánh đến đờ cả người.

Cậu trai bên cạnh sợ đến mức ngẩn ra tại chỗ, người dán sát tường không dám nhúc nhích. Qua hồi lâu, cậu ta mới nhớ lấy điện thoại ra, bất thình lình bị ai đó nắm lấy cổ tay.

Lâm Mộc Hàn ôn hòa mỉm cười với cậu: “Chuyện này không liên quan đến cậu, để tôi xử lý được không?”

Phía sau truyền đến tiếng gào thảm thiết của Tần Phù, máu bắn lên bức tường trắng bên cạnh.

Lâm Mộc Hàn giúp cậu ta bỏ điện thoại trở lại vào túi, xoay người liền thấy Hàn Thanh Túc nắm chặt mảnh sứ gí sát vào cổ Tần Phù. Y chần chừ nửa giây, cuối cùng vẫn lựa chọn can ngăn Hàn Thanh Túc.

Nhưng Hàn Thanh Túc đã tự mình dừng tay.

Mảnh sứ sắc bén cách động mạch cổ Tần Phù rất gần, đùa bỡn chọc chọc vào đó, Hàn Thanh Túc thở dài: “Ngại quá, sếp Tần, nhìn thấy kẻ thù giết cha, có chút kích động.”

Hắn tùy tiện chùi máu trên tay vào cổ áo Tần Phù, đứng dậy phủi mảnh sứ vỡ trên quần áo, nhướng mày với Lâm Mộc Hàn: “Đi thôi em yêu.”

Nhân viên bảo vệ lúc này mới khoan thai đến muộn.

Lâm Mộc Hàn đưa cho đối phương một tấm danh thiếp, nói: “Chuyện bồi thường và xử lý có thể liên hệ người này. Xin lỗi, làm phiền các anh rồi.”

“Sếp Lâm, thật ngại quá.” Đối phương biết y, ngại ngùng cười làm hòa. Bên kia có người nâng Tần Phù dậy, trông gã có vẻ đã chết ngất rồi.

Hàn Thanh Túc xuống tay không hề lưu tình. Lâm Mộc Hàn lắc đầu, nhìn về phía hắn: “Có ăn nữa không?”

“Ăn, đã mắc công đến đây rồi.” Hàn Thanh Túc muốn nắm tay y, lại thấy tay mình dính đầy máu, đành lắc lắc từ bỏ. Ngay sau đó, Lâm Mộc Hàn bắt lấy cái tay máu me bê bết của hắn, dắt đi về phía trước.

Hơn mười phút sau, Hàn Thanh Túc nhìn cái tay phải đã băng bó cẩn thận, có chút hối hận: “Biết thế đã đánh bằng tay trái.”

“Anh à, kỳ thật anh không cần đánh gã.” Lâm Mộc Hàn lau máu dính trên cằm cho hắn, “Hạng người đó đập một trận cũng không thể hả giận.”

Hàn Thanh Túc bị y nâng cằm, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm đèn trần mà thở dài.

Lâm Mộc Hàn lau khô cằm cho hắn, nhéo nhéo cơ bắp trên cánh tay: “Chiêu thức lẫn lực đạo vừa rồi trông không giống như có luyện qua, anh mà xuống tay thật, Tần Phù đã gãy cổ rồi.”

Hàn Thanh Túc lười biếng nói: “Phát huy vượt mức bình thường.”

“Sao lại dừng lại?” Lâm Mộc Hàn đã chuẩn bị tinh thần xử lý hậu quả cho hắn.

Hàn Thanh Túc giơ bàn tay đã băng bó kỹ lưỡng, dựa vào lưng ghế sô pha, cười nói: “Dù sao cũng là người đã có gia đình, anh phải chững chạc trưởng thành hơn chứ, bằng không giết người vào tù, lấy ai chăm sóc em Hàn bé bỏng nhà mình?”

Lâm Mộc Hàn ngẩn ra.

“Hàn bé yêu, anh này.” Hàn Thanh Túc vẫy vẫy tay với y, “Bấy bi?”

Lâm Mộc Hàn: “… Ớn lạnh.”

Hàn Thanh Túc vỗ vỗ đùi mình: “Lại đây anh ôm một cái.”

Lâm Mộc Hàn thuận thế ngồi xuống đùi hắn. Hàn Thanh Túc ôm y, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đè thấp giọng nói: “Mẹ nó anh thật sự muốn giết gã.”

“Em biết.” Lâm Mộc Hàn véo nhẹ sau gáy hắn, “Đừng vội.”

Hàn Thanh Túc dụi đầu vào ngực y, không nói nữa.

Vì gặp phải Tần Phù, bữa cơm này ăn chẳng ngon lành gì.

Lâm Mộc Hàn múc cho Hàn Thanh Túc chén canh ăn trước, còn mình cẩn thận lựa xương cá, nói: “Họ Tần hiện tại đang nội chiến dữ dội, Tần Phù đi tìm Sở Cảnh Nguyên, muốn lấy lại phần cổ phần họ Tần trong tay hắn, bị hắn cự tuyệt. Sở Cảnh Nguyên quay xe bán cho Thẩm Tri Trọng.”

Hàn Thanh Túc húp hai muỗng canh, chuyên tâm chờ món cá. Lâm Mộc Hàn nói tiếp: “Những bất động sản, cổ phần và một số tài sản khác anh từng đưa Sở Cảnh Nguyên, hiện tại đều là em đứng tên. Xe thể thao và du thuyền em bán hết rồi. Tiền hắn thu được từ việc bán cổ phần nhà họ Tần hiện đã bị đóng băng hoàn toàn, tuần sau Thanh Sâm sẽ kiện hắn ra tòa.”

Hàn Thanh Túc nhướng mày.

“Hắn sẽ cút khỏi thành phố A với hai bàn tay trắng.” Lâm Mộc Hàn lựa hết xương, đưa thịt cá vào miệng hắn, “Anh, vui không?”

Hàn Thanh Túc nhai thịt cá, nhìn chằm chằm y như suy tư gì.

Sắc mặt Lâm Mộc Hàn dần dần lạnh xuống: “Nếu anh không vui, em có thể tiếp tục. Mấy năm nay cấp dưới của hắn cũng không sạch sẽ gì.”

Hàn Thanh Túc hỏi: “Cái tên định giết anh ở Vu Thành có phải do hắn sai sử không?”

“Không phải.” Lâm Mộc Hàn nói, “Người sau màn hẳn là người họ Tần, Sở Cảnh Nguyên không to gan như vậy.”

“Vậy cứ thế đi.” Hàn Thanh Túc cúi đầu húp nước canh.

“Anh à, anh thật dễ mềm lòng.” Lâm Mộc Hàn nhàn nhạt nói, “Sở Cảnh Nguyên dù không phải chủ mưu cũng xem như đồng lõa.”

“Đợi bắt được người liên hệ với Kỷ Bình, không ai chạy thoát được.” Hàn Thanh Túc đặt muỗng xuống, “No rồi.”

Lâm Mộc Hàn nhìn thoáng miếng cá vừa lựa sạch xương, buông đũa: “Vậy về nhà thôi.”

Hàn Thanh Túc dùng tay trái cầm đũa gắp miếng cá đó bỏ vào miệng, nhai mấy cái rồi nuốt xuống, cảm thấy mỹ mãn: “Về nhà.”

Nháy mắt tâm trạng Lâm Mộc Hàn tốt hơn một chút.

Đúng như Lâm Mộc Hàn dự đoán, Tần Phù cũng không làm lớn chuyện. Tuy Hàn Thanh Túc đánh gã một trận, nhưng dù sao cũng không quá nghiêm trọng, chuyện này lộ ra ngoài, người mất mặt chính là Tần Phù. Hơn nữa họ Tần và Thanh Sâm có làm ăn với nhau, thời điểm này rất quan trọng với Tần Phù, gã chỉ có thể cắn răng nuốt xuống.

“Hèn thế.” Hàn Thanh Túc nghe điện thoại của luật sư xong, thất vọng thở dài.

“Lợi ích đặt lên hàng đầu, gã có thể nhịn.” Lâm Mộc Hàn mặc áo khoác vào, “Anh, thật sự không đến công ty với em à?”

Hàn Thanh Túc xua tay: “Anh ở nhà làm gì chẳng được, cứ phải chui vào cái phòng nghỉ tồi tàn của em mà ngủ làm gì? Mau cút đi.”

Lâm Mộc Hàn chỉ cái vòng da trên tay cổ hắn: “Không được tháo xuống, cũng không được lấy ra.”

Hàn Thanh Túc gật gật đầu: “Ôi biết rồi không tháo, mẹ nó em bớt dong dài đi.”

Lúc này Lâm Mộc Hàn mới lưu luyến mà rời đi.

Y đi chưa bao lâu, Lục Mạn Quý đã tìm tới cửa.

“Hê, đây là biệt thự của Lâm Túc à?” Lục Mạn Quý tò mò đánh giá bày trí xung quanh, “Không hổ là người nhà Ferlan, giàu nứt đố đổ vách. Bức tranh này tôi nhớ lúc bán đấu giá ít nhất cũng phải chừng này.”

Hàn Thanh Túc nhìn lướt qua bức tranh: “Tầm thường.”

“Có anh tầm thường đấy, không biết thưởng thức nghệ thuật.” Lục Mạn Quý ngồi xuống sô pha, “Gọi tôi tới làm gì? Thưởng thức hệ thống theo dõi 360o không góc chết nhà mấy người à?”

“Che camera hết chưa?” Hàn Thanh Túc hỏi.

“Vẫn có chút bản lĩnh đó.” Lục Mạn Quý đẩy mắt kính, “Nếu anh muốn chạy, tôi có thể đảm bảo trong vòng mười năm Lâm Túc tuyệt đối không tìm được anh. Chỗ anh em với nhau, tôi giảm cho anh 20%.”

Hàn Thanh Túc tặc lưỡi một tiếng: “Không có tiền.”

“Miễn phí cũng được.” Lục Mạn Quý chỉ thích xem trò vui.

Hàn Thanh Túc nói: “Em ấy sẽ nổi điên.”

Lục Mạn Quý ngạc nhiên nhìn hắn: “Ái chà chà, đại thiếu gia, thật sự yêu người ta à?”

Hàn Thanh Túc khoanh tay dựa vào bàn bida, nhíu mày: “Đừng hỏi mấy vấn đề triết học như vậy, chờ ngày nào đó tôi giúp em trai lấy lại tập đoàn họ Hàn rồi, không thích nữa thì đi, ẻm cũng không cản được.”

Lục Mạn Quý giơ ngón cái với hắn: “Chuyện khác không nói, chuyện tình cảm của anh cái nào cũng đỉnh nóc kịch trần. Mối tình đầu đã chơi trò chị em sinh đôi tráo đổi thân phận, rồi nào là bẻ cong anh em thân thiết, nào là cùng vào sinh ra tử trên núi tuyết… Vị hôn thê là gián điệp nằm vùng, giờ còn chơi trò gương vỡ lại lành với bạn trai bé bỏng ngây thơ biến thành sếp tổng quay về báo thù. Tôi có chút ngưỡng mộ đấy, ngài đúng là sống không uổng phí.”

Hàn Thanh Túc liếc nhìn cái camera gần đó, không hiểu sao hơi chột dạ: “Mẹ nó bớt nói hươu nói vượn đi.”

Lục Mạn Quý hả hê vui sướng nhìn hắn: “Anh xong đời rồi, Hàn Thanh Túc, anh chột dạ rồi. Tôi đã nói anh lăng nhăng như vậy sớm muộn gì cũng gặp báo ứng, giờ thì xem ai bị quản chặt kìa, gặp mặt thôi còn phải lén lén lút lút.”

Hàn Thanh Túc nói: “Đưa tài liệu đây, việc cụ thể thì cậu đi bàn bạc với Hàn Thanh Nhiên. Hiện tại Ferlan đã nhúng tay, không thể bỏ lỡ cơ hội này.”

Lục Mạn Quý đưa tài liệu cho hắn: “Đúng rồi, nãy trên đường tới đây tôi có thấy mấy chiếc xe, bên trong đều là người nước ngoài, không phải đến tìm anh đó chứ?”

Hàn Thanh Túc nhướng mày: “Người nước ngoài?”

Chuông cửa đúng lúc này vang lên. Hàn Thanh Túc cùng Lục Mạn Quý liếc nhìn nhau một cái.

Ngụy Du trang điểm kỹ lưỡng, giày cao gót bước qua ngưỡng cửa, lãnh đạm nhìn Hàn Thanh Túc: “Tôi là mẹ của Lâm Mộc Hàn. Cậu là Hàn Thanh Túc?”

Hàn Thanh Túc cười nhẹ: “Là cháu, chào dì.”

Ngụy Du ngồi xuống sô pha, mặt không cảm xúc, nói: “Người đàng hoàng không nói chuyện úp mở, tôi đi thẳng vào vấn đề đi.”

Hàn Thanh Túc gật đầu, tỏ ý chăm chú lắng nghe.

“Bởi vì cậu kết hôn với Lâm Mộc Hàn, vậy nên tôi đã điều tra một chút về cậu.” Ngụy Du tháo kính râm, nhìn người thanh niên diện mạo anh tuấn không chỗ nào chê, dừng một chút mới nói, “Tình sử của cậu vô cùng phong phú, trong số những người cậu từng qua lại, Lâm Mộc Hàn không thể xem là thu hút. Cậu kết hôn với nó, nguyên nhân chủ yếu hẳn là vì họ Hàn phá sản. Cậu nêu điều kiện đi, tôi sẽ cố gắng thỏa mãn.”

Hàn Thanh Túc có chút ngạc nhiên.

Lục Mạn Quý lén lút giơ năm ngón tay với hắn.

Hàn Thanh Túc gật đầu: “Dì, chốt giá, năm trăm tỷ.”

Lục Mạn Quý xoay người đỡ trán.

Vẻ mặt Ngụy Du thoáng trống rỗng: “Bao nhiêu?”

Hàn Thanh Túc ngữ khí kiên định, ánh mắt chân thành: “Dì cho cháu năm trăm tỷ, cháu rời khỏi Lâm Mộc Hàn.”

Ngụy Du bị hắn chọc tức đến bật cười: “Hàn Thanh Túc, cậu đánh giá cao bản thân mình quá rồi đó.”

Hàn Thanh Túc nghiêm túc nói: “Dì ra giá này cho Lâm Mộc Hàn, em ấy còn cảm thấy không mua nổi một sợi tóc của cháu. Nể tình dì là mẹ em ấy, cháu giảm cho dì 88% đi.”

Hắn bất chợt dừng lại một chút, xoay sang nhìn Lục Mạn Quý: “Giảm 88% còn nhiêu tiền?”

Ngụy Du cắt ngang: “Cậu Hàn, tôi đến tìm cậu là có thành ý, nếu cậu đồng ý ly hôn với Lâm Mộc Hàn, tôi có thể giúp cậu lấy lại số cổ phần của họ Hàn.”

Sắc mặt Hàn Thanh Túc dần trở nên nặng nề, im lặng không nói gì.

Lục Mạn Quý không khỏi nín thở một chút. Đáy mắt Ngụy Du không nhịn được lộ ra một chút đắc ý. Sau đó thấy Hàn Thanh Túc hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: “Giảm tám phần rồi, không hơn được nữa. Kỹ thuật giường chiếu của con trai dì thật sự làm cháu khó lòng quên được.”

Ngụy Du kinh ngạc nhìn hắn: “Cậu, cậu nói cái gì?”

“Lâm Mộc Hàn lợi hại lắm.” Ánh mắt Hàn Thanh Túc dịu dàng tha thiết, ngữ khí chân thành, “Cảm ơn dì đã nuôi dạy ra một đứa con ưu tú như vậy.”

Sắc mặt Ngụy Du hết xanh lại trắng: “Hàn Thanh Túc, cậu đúng là…”

“Tôi thấy phu nhân vẫn còn phong độ lắm.” Hàn Thanh Túc ngồi xuống bên cạnh bà ta, tủm tỉm cười, “Nếu phu nhân chịu kết hôn với tôi, tôi có thể ly hôn em ấy.”

Ngụy Du tái mét, đột ngột đứng dậy mắng: “Đồ vô liêm sỉ.”

Hàn Thanh Túc lười biếng dựa vào sô pha, cười đến ngả ngớn phóng túng: “Cảm ơn, quá khen.”

Bước chân Ngụy Du như dẫm ra lửa, đùng đùng dẫn người bỏ đi.

“Anh đúng là… không biết xấu hổ.” Lục Mạn Quý há hốc, cằm muốn rơi xuống đất, “Khiến người ta buồn nôn cũng không ngại làm mình buồn nôn, vãi thật.”

Hàn Thanh Túc nhướng mày: “Không phải cậu kêu tôi đòi năm trăm tỷ sao?”

“Ý tôi là anh cẩn thận coi chừng bả tát anh, né ra một chút!” Lục Mạn Quý nói.

Hàn Thanh Túc đè cho khóe miệng bằng phẳng lại, cười hừ một tiếng: “Quý phu nhân này quả thật rất biết cách tát người ta.”

“Bà ta chịu giúp anh lấy lại công ty, anh không động lòng chút nào à?” Lục Mạn Quý hỏi.

“Nếu hôm nay người tới là Ferlan hoặc con gái ông ta, có lẽ tôi đã suy xét một chút rồi.” Hàn Thanh Túc đứng lên, “Người này thì thôi đi.”

Lục Mạn Quý: “Anh đừng xem thường bà ta.”

“Không phải xem thường.” Hàn Thanh Túc uể oải đi vào nhà bếp, “Ngụy Du dù gì cũng là mẹ ruột em ấy.”

Bị cha dượng tính kế và bị mẹ ruột tính kế là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Trái tim Lâm Mộc Hàn cũng không phải làm bằng sắt thép.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.