Tuyệt đối không thể để Diêm Vương có được đầu và trái tim, đây là hai vị trí quan trọng nhất của thi thể. Diêm Vương có được đầu và trái tim thì tu vi sẽ lại tăng mảng lớn.
Phong Phi Vân dừng bước, dùng thần thông cuốn lấy linh thạch, linh quả, báu vật rơi dưới đất lên. Bắn ra một kim phật, cao chín mươi chín thước, tỏa ánh sáng vàng lấp lánh, phần bụng diễn hóa ra một con đường.
Phật quang bắn ra tịnh hóa tà khí xung quanh.
Đường Thiên quốc đã mở.
Trái tim, đầu đã bay ra bị đường Thiên quốc hút vào trong.
Phong Phi Vân thở phào, hắn cũng muốn trốn vào Thiên quốc tạm lánh nạn nhưng Diêm Vương không cho hắn cơ hội đó. Một luồng gió âm thổi qua biến thành bàn tay tà định kéo trái tim và đầu ra khỏi Thiên quốc.
Phong Phi Vân cắn răng, đóng kín đường Thiên quốc, vác kim phật to lớn chạy nhanh ra ngoài Ngọc Lâu quan.
Trên bầu trời phương bắc truyền đến tiếng gầm khiếp hồn người:
- Grao!
Mao Ô Quy bị Tất Ninh Soái chộp trong tay, choáng váng mặt mày, nhưng linh giác còn nhạy, cảm thấy không ổn.
- Nguy rồi, không trốn thoát. Diêm Vương cách vùng đất này gần hai mươi vạn dặm, trong khoảnh khắc sẽ giáng xuống, chúng ta không đến cổ trận đài kịp!
Đinh!
Một luồng tà lực chém tới, Phong Phi Vân cúi người. Tà lực xẹt qua đầu Phong Phi Vân phát ra thanh âm kim loại cắt đứt.
Kim phật cao chín mươi chín thước bị chém một nhát sâu một tấc, trận văn trên kim phật bị phá.
Kim phật là cánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/linh-chu/149102/chuong-1308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.