Hai tay Phong Phi Vân khoanh trước ngực đứng trên bậc thang, dào dạt hứng thú hỏi:
- Vân cáp, ai dạy ngươi mấy lời này?
Vân cáp bắt chước thanh âm và giọng điệu của Phong Phi Vân:
- Vân cáp, ai dạy ngươi mấy lời này?
Phong Phi Vân nheo mắt nói:
- Xem ra phải cho ngươi nếm mùi mới được.
Vân cáp đứng trên đầu ngón tay Phong Phi Vân, ôm đôi cánh, ngẩng đầu ưỡn ngực bắt chước hắn:
- Xem ra phải cho ngươi nếm mùi mới được.
Xoẹt!
Phong Phi Vân lắc người biến mất tại chỗ, nhưng hắn không bắt được Vân cáp. Con chim nhỏ rất ranh, tốc độ bay siêu mau.
Phong Phi Vân cười gian, thi triển luân hồi tật tốc nhanh chóng rượt theo.
Vân cáp vừa bay vừa la làng, thanh âm như giết heo:
- A! Giết chim, cứu mạng! Giết chim, chim sắp chết, Phong Phi Vân sắp giết chim!
Phong Phi Vân đuổi theo Vân cáp, trông thấy một người. Một nữ nhân mặc áo trắng ôm tỳ bà hồng ngộc, nàng yên lặng ngồi dưới gốc cây quế cổ xưa, cánh hao bay bên người. Có cánh hao rơi xuống tóc nữ nhân, có rơi dưới đất.
Áo trắng, tỳ nà màu đỏ.
Nữ nhân vươn cánh tay mảnh khảnh, ngón tay như ngọc. Vân cáp đáp xuống ngón tay nàng, thì thầm cái gì, mắt xoay tròn liếc Phong Phi Vân, chắc nó đang nói xấu hắn.
Đông Phương Kính Nguyệt đeo khăn che mặt màu trắng, mắt trong như nước, đẹp tựa sao sáng. Rèm mi chớp nhẹ đã đẹp đến không sao tả xiết.
Phong Phi Vân đứng phía xa nhìn nữ nhân dưới gốc cây quê, ánh mắt mông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/linh-chu/149189/chuong-1271.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.