Phong Phi Vân nhìn Vương An Ngọc, bốn lão nhân bí ẩn biến mất trong vầng sáng mkông lung. Linh giác cho Phong Phi Vân biết đám lão nhân này không đơn giản, chắc chắn phát hiện điều gì đó trong di tích tháp cổ.
- Đi, chúng ta cũng vào xem.
Phong Phi Vân dẫn đầu đi ra ngoài, bước hướng vị trí Vương An Ngọc và bốn lão nhân bí ẩn biến mất. Phong Phi Vân thấy có một vách tường sụp đổ cổ xưa, trên vách tường khắc các phật ấn dan xen thành phật lý nào đó.
Liễu Duệ Hâm vì đến di tích tháp cổ tìm kho báu đã chuẩn bị bài vở nhiều, nàng nhắc nhở hắn:
- Tuy trận pháp nơi này khiếm khuyết nhưng có thể giữ vạn năm không biến mất đa số do lão tăng đẳng cấp chân nhân bài bố, nếu không giỏi trận pháp sẽ bị tàn trận trấn áp chết.
Liễu Duệ Hâm cười đắc ý, muốn cho đại đạo hái hoa kiêu ngạo biết khó mà lui. Nếu đại đạo hái hoa thấy sợ thì sau này sẽ hụt hơi, không kiêu ngạo nữa.
Mục Tích Nhu xoe tròn mắt:
- Nghe đồn từng có cự phách bị đánh chết trong tàn trận, trận pháp do chân nhân để lại không tầm thường.
Phong Phi Vân phẩy quạt, bộ dáng hờ hững, tiêu sái thong dong. Phong Phi Vân tùy tay khắc luồng linh quang trong không trung, cong vẹo như mấy con giun.
Vù vù vù vù vù!
Một vầng sáng tự động hiện ra, mơ hồ thấy có cánh cửa mở.
Phong Phi Vân cười nói:
- Đi đi.
Phong Phi Vân bước qua cánh cửa trước.
Liễu Duệ Hâm phồng má:
- Tên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/linh-chu/159536/chuong-1164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.