Chúng ta hãy lùi thời gian trở về lúc sáu giờ sáng_____Trung Quốc, Tây An.
Ký giả còn muốn đông hơn cả cảnh sát, ùn ùn xông lên.
Triển Hành dùng khuỷu tay che đầu, hét lớn: “Đừng chụp ngay mặt đừng chụp ngay mặt!”
Cảnh sát trong động trộm bên kia hô: “Phía dưới còn có đồng bọn! Phần tử phạm tội có ý đồ chống cự! Yêu cầu chi viện!”
Ba bốn gã cảnh sát vội rút gậy điện ra, lao về phía động trộm.
Đám ký giả như ong vỡ tổ tràn qua.
Cảnh sát bản địa chỉ có mấy người, vài người xuống mộ huyệt bắt tên trộm mộ còn lại, chừa ba người trên mặt đất áp giải Triển Hành và Lâm Cảnh Phong lên xe.
Đám ký giả còn lại càng nhiệt tình hơn, cảnh sát suýt nữa chống đỡ không nổi, ánh đèn loang loáng quơ tới quơ lui muốn đui mắt, Triển Hành nhìn thấy một đống ký giả, giống như gặp được cha mẹ, kiệt lực gào toáng lên: “Bọn tôi vô tội! Có thẻ học sinh nè! Chỉ theo xuống coi thôi mà!”
“Bọn tôi tuyệt đối không phải trộm mộ gì đó_____bọn tôi bị oan! Họ bắt không được tụi trộm mộ, vì muốn hoàn thành nhiệm vụ quý nên chộp bọn học sinh tụi tôi tới gánh tội…”
Cảnh sát sợ cậu luôn, hoàn toàn không dám tiến lên còng tay, nhìn dáng dấp của Triển Hành rõ ràng là nhóc học sinh sống an nhàn sung sướng, huống hồ trước lúc xuất phát lãnh đạo đã năm lần bảy lượt ra chỉ thị, rằng phải chú ý tới ảnh hưởng của dư luận quốc tế, điều này dẫn đến Triển Hành thật sự giống y như củ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/linh-hon-tham-xu-nhao-cach-menh/1252439/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.