“A a a chíu chíu chíu_____” Triển Hành như phát cuồng lao đầu chạy khắp nơi trong phòng, cầm gối quăng tứ phía.
Quăng xong bớt giận hơn chút xíu, bèn lấy một cái quần lót ra bọc vào gối đầu, sau đó dùng giấy vẽ bản mặt chibi của Lâm Cảnh Phong, gạch hai đường thẳng “Hờ hững” làm thành con mắt, trên trán còn vẽ thêm giọt mồ hôi lạnh, xong dán tờ giấy lên gối, bắt đầu liều mạng oánh.
“A da_____!” Triển Hành túm gối ném mạnh một phát bay qua vai, sau đó lửa giận tiêu tan, thế giới an tĩnh trở lại.
Triển Hành nằm ngửa trên giường, nhìn lên trần nhà ngẩn người.
Nhớ lại lời Lâm Cảnh Phong: “Em có nói gì cũng vô dụng thôi, không cần lải nhải càm ràm hoài, anh còn muốn làm ít nhất một chuyến mua bán nữa”
Triển Hành thở dài, có lẽ vĩnh viễn cậu cũng không hiểu được tâm tình Lâm Cảnh Phong.
Triển Hành nghiêng đầu qua, trông thấy một bóng người cao gầy hắt lên cửa sổ, bèn ngồi dậy nói: “Trương Huy?”
Triển Hành muốn đứng lên mở cửa, nhưng Trương Huy lại bảo: “Không cần ra đâu”
Tiếng bước chân xa dần, Triển Hành lại ngã ra giường, lát sau, tiếng sáo trúc đứt quãng vang lên.
Âm thanh vụng về, non nớt, mang theo vẻ thô ráp đặc trưng của tre trúc, vừa giống tiếng chim hót, vừa như trông ngóng, loáng thoáng ẩn chứa tâm trạng tiêu sái giữa vòm trời mêng mang, xanh thẳm một màu.
Triển Hành nghe không ra duyên cớ, cậu nằm lặng yên, giai điệu ấy khi thì đứt quãng khi thì liên tục, giống như mới luyện chưa bao lâu, nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/linh-hon-tham-xu-nhao-cach-menh/227116/quyen-4-chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.