Bân tẩu khoanh tay, dựa tường ngậm điếu thuốc, cùng Triển Hành phun mây nhả khói nhìn nhau một hồi.
“Sao chị không giống với lúc trước vậy?” Triển Hành nói: “Chạy tới đây làm gì?”
Bân tẩu lười biếng nói: “Chuyện về Thiên Diện Hoa, Lâm tam chưa từng nói cho cậu biết à?”
Triển Hành mờ mịt lắc đầu, hỏi: “Cảnh Phong sống tốt không?”
Bân tẩu biến sắc nói: “Cậu cái gì cũng không biết sao? Không biết vậy cậu tới Tây Tạng làm gì?”
Triển Hành sợ hết hồn: “Tôi…tôi thực sự không biết a, tôi chỉ tới du lịch thôi mà, anh ấy cũng ở Tây Tạng sao? Tôi đã bị anh ấy trục xuất khỏi sư môn rồi, không đúng, chúng tôi…”
Trong mắt Bân tẩu toát ra một luồng sát khí, một giây sau, cửa phòng khách sạn bị kéo mạnh ra, Hoắc Hổ mặc đồ ngủ, như một ngọn núi đứng lặng im trước cửa.
“…Chia tay rồi” Triểu Hành nói: “Hổ ca, anh ra đây làm gì”
Hoắc Hổ nói: “Bên ngoài lạnh, mặc thêm áo vào, coi chừng cóng”
Bân tẩu nhìn Hoắc Hổ một hồi, người sau đưa áo len cho Triển Hành, xong xoay người vào trong.
Triển Hành khẩn trương hỏi: “Cảnh Phong xảy ra chuyện gì? Anh ấy bảo tôi về Bắc Kinh, chuyện gì cũng không nói, rồi bỏ đi”
Bân tẩu hoài nghi đánh giá Triển Hành chốc lát, nói: “Vậy, chuyện này không được nói với bất cứ ai, biết chưa?”
Triển Hành gật gật đầu, Bân tẩu lạnh lùng nói: “Hiện tại cậu đã không còn là đồ đệ của Lâm tam nữa, quản cho tốt cái miệng của cậu, nếu tiết lộ cho người ngoài, điển hình là cái tên cao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/linh-hon-tham-xu-nhao-cach-menh/227175/quyen-2-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.