Triển Hành bắt đầu gửi tin nhắn: {Cậu cả, con yêu rồi.}
Cậu cả của Triển Hành_____Dư Hàn Phong nhắn lại: {Chúc mừng}
Triển Hành mặc kệ: {Sao lâu như vậy mới trả lời?}
Dư Hàn Phong: {Cậu cả bộn bề nhiều việc, đang làm ăn, cậu cả đâu như ai kia có ông bố tốt cưng chiều o bế, trong nhà được hầu hạ ăn ngon uống sướng còn bỏ đi bụi, chạy tới quốc gia lạ hoắc bầu bạn, chơi bời lêu lỏng.}
Triển Hành: {Hắc hắc hắc.}
Dư Hàn Phong: {Mối tình đầu bao giờ cũng tốt đẹp mà ngây ngô cả, tiểu Tiện, con đừng gửi gắm quá nhiều hy vọng vào nó. Hơn nữa, con phải chủ động gánh vác trách nhiệm của một người đàn ông}
Triển Hành: {Anh ấy lợi hại hơn con rất nhiều}
Thật lâu sau Dư Hàn Phong mới hồi âm: {Nam hả?}
Triển Hành: {Đúng, con chỉ nói cho mình cậu biết thôi đó, cậu đừng kể cho Lục Thiếu Dung bọn họ nha}
Dư Hàn Phong: {Không thành vấn đề, cậu sẽ giúp con giữ bí mật. cậu cả bận, lát tìm con sau}
Triển Hành tiếp tục bấm tin nhắn, gửi qua Tôn Lượng: {Cậu hai, con yêu rồi.}
Tôn Lượng lập tức reply: {Fuck, tới giờ mới nói chuyện yêu đương, cũng quá muộn đi, cậu hai nhóc từ lúc mười hai tuổi đã bắt đầu cua gái rồi đó.}
Triển Hành bật cười: {Con mới yêu lần đầu mà.}
Tôn Lượng: {Là mỹ nữ nào vậy, cho cậu hai xem xem, đi theo nhóc không có tiền đồ a, nếu xinh đẹp thì thôi tặng cho cậu hai luôn đi.}
Lâm Cảnh Phong xóc bài, hai người đối giường móc tiền ra, Thôi Văn nói:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/linh-hon-tham-xu-nhao-cach-menh/227186/quyen-2-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.