Nhạc Chi Dương thu hồi lọ sứ, Trúc Nhân Phong lấy lại bình tĩnh, hậm hực bảo:
– Lọ màu tím chính là thuốc giải.
Nhạc Chi Dương chọn lấy lọ sứ màu tím, cất giọng gọi:
– Diệp cô nương!
Diệp Linh Tô nhanh bước tiến lại gần, giơ tay đón lấy, nhân tiện đá cho Trúc Nhân Phong mấy cước, khiến cho tên tiểu tử nọ phải la lên oai oái. Nhạc Chi Dương cản cô lại, bật cười:
– Đá chết hắn rồi, lỡ đâu thuốc giải là giả thì tìm ai hỏi chuyện đây?
Diệp Linh Tô liếc nhìn gã, trong lòng vừa nóng hầm hập, vừa ngọt lìm lịm, cảm giác chẳng biết diễn tả làm sao. Cô thở hắt ra đằng mũi, xoay người đỡ Hoa Miên dậy, đưa thuốc bột vào trong miệng bà. Hoa Miên nhắm mắt lim dim trong giây lát rồi từ từ gượng đứng dậy.
Nhạc Chi Dương thấy thuốc giải không sai bèn thả Trúc Nhân Phong ra, còn không quên bồi thêm một cước lên người y. Trúc Nhân Phong hệt như một quả bóng da, lăn lông lốc đến phía trước chân Xung đại sư. Mặt mũi Xung đại sư tái xanh, trừng trừng nhìn đồng bọn không nói lời nào.
Nhạc Chi Dương mỉm cười, lùi về bên cạnh Tịch Ứng Chân, cao giọng nói:
– Tịch đạo trưởng, trận sau đến phiên ngài ứng chiến.
Tịch Ứng Chân tủm tỉm gật đầu, phe Đông Đảo khí thế tăng ngùn ngụt. Trận thắng này của Nhạc Chi Dương đã phá hỏng mọi toan tính ban đầu của Xung đại sư. Theo dự đoán của hắn, hai người Nhạc-Diệp võ công có phần yếu kém, phe bên hắn nhất định thắng được hai trận, Tịch Ứng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/linh-phi-kinh/1494826/quyen-3-chuong-11-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.