Đám đông lặng im phăng phắc, toàn bộ ánh mắt mọi người lúc này đều đổ dồn lên khuôn mặt của Diệp Linh Tô. Bất kể là nam hay nữ, tăng hay tục, chủ hay khách, địch hay ta, mấy trăm cặp mắt đều bị gương mặt tuyệt trần ấy níu chặt, ai nấy đều nín thở chăm chú quan sát, không nỡ rời đi. Nhạc Chi Dương bất giác nghĩ thầm: “ Cô ấy mới đẹp làm sao !”
Xung đại sư cũng chắp tay niệm:
– Thiện tai, thiện tai.
Trúc Nhân Phong nghe tiếng niệm Phật, bất chợt bừng tỉnh lại, chăm chú nhìn Diệp Linh Tô bằng ánh mắt mập mờ.
Diệp Linh Tô đứng dậy, dõi nhìn Vân Hư, đôi mắt hạnh ẩn ước nét ưu sầu, bờ môi đỏ mọng khẽ run lên, đôi má tuyết ngọc loang lổ ánh lệ, dáng vẻ thương tâm khôn tả, trông hệt như hoa lê thấm đẫm hạt mưa, càng làm cho phong tư thêm phần diễm lệ.
– Tô nhi! – Vân Hư thở dài mà rằng: – Con không phải họ Diệp, con họ Vân, phải gọi là Vân Linh Tô…
– Không! – Diệp Linh Tô lắc lắc đầu hệt như đang tự nói với chính mình: – Tôi họ Diệp, không phải họ Vân!
Vân Hư sững sờ, ngẫm lại mới vỡ lẽ, Diệp Linh Tô hẳn đang oán giận ông hơn chục năm qua không chịu nhìn nhận, để cho cô từ bấy đến nay luôn chìm trong sự mông muội. Nghĩ đến đây, ông càng thêm cắn rứt, vội nói:
– Tô nhi, ta trước giờ không nhận con cũng là vì bất đắc dĩ.
Diệp Linh Tô liếc nhìn ông rồi quay đầu hướng ánh mắt về phía xa, từng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/linh-phi-kinh/1494837/quyen-2-chuong-9-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.