Đại Càn Nguyên thực sự không ngờ Trì Tranh có thể lấn át đến mức này.
Hoặc có lẽ lão không ngờ rằng, sau khi sống một kiếp làm người, Trì Tranh vẫn có thể vô tư không kiêng nể gì như vậy, vẫn có thể tàn nhẫn vô nhân tính như vậy.
Điên cuồng không khác gì ác linh trên đảo năm xưa.
"Trì Tranh, Túc Từ đã hy sinh nhiều như vậy để ngươi có thể học cách làm người một lần, đây là cách ngươi trả ơn hắn sao?"
Trì Tranh nghiêng đầu, cố nhịn cười khẩy, "... Lại nữa rồi, lần này là muốn dùng sự hy sinh của hắn để ép ta làm người tốt, nếu không thì là phụ lòng tất cả sự hy sinh của hắn, phải không?"
"Ta hiểu rồi." Trì Tranh nheo mắt, suy nghĩ một lúc rồi ngộ ra, "Lão thấy mấy năm nay ta liều mạng tìm hắn, thấy ta sau khi tìm được hắn vẫn chưa tệ lắm với hắn, lão lại bắt đầu mơ mộng, nghĩ rằng ta có thể vì hắn, giống như hắn năm xưa chịu đựng tất cả, tự mình hy sinh, cố gắng để mọi người sống chung hòa hợp..."
"Nói lại lần nữa, ta không phải Túc Từ, ta không muốn cố gắng cứu vãn gì, chịu đựng gì, tất cả mọi người kể cả Túc Từ, có vui vẻ hay đau khổ, ta không quan tâm." Trì Tranh chân thành nói, "Túc Từ không phải là vảy ngược của ta, cũng không phải là điểm yếu của ta, ta mặc kệ lão làm gì, nếu có bản lĩnh thì cứ giết hắn đi."
Ánh mắt Trì Tranh mang chút kỳ vọng, "Ta đột nhiên nghĩ đây là một ý kiến không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/linh-su-man-man-ha-ky-da/1256537/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.