Thế là cô ngập ngừng một chút rồi hỏi: “Tôi có thể đi theo xem được không?”
Âm sai liếc nhìn cô từ đầu đến chân, ánh mắt có chút tò mò, không hiểu tại sao cô lại hứng thú với cây cầu Nại Hà và Mạnh Bà như vậy.
Nhưng rất nhanh, ánh mắt hắn vô tình lướt qua một góc tối phía sau Lương An Vãn.
Ở đó, một người đàn ông cao lớn, dáng người thẳng tắp đang đứng lặng trong bóng tối. Khuôn mặt tuấn tú của hắn ẩn giấu trong bóng đen, không nhìn rõ biểu cảm.
Âm sai vừa nhìn thấy nửa khuôn mặt hiện ra của Phong Yến, trong mắt lập tức lộ ra vẻ sững sờ.
Một luồng áp lực đáng sợ như hổ dữ xổng chuồng ập thẳng về phía hắn.
Đôi chân hắn mềm nhũn, suýt nữa quỳ rạp xuống đất. Vốn đã chẳng còn chút huyết sắc nào, gương mặt hắn càng trắng bệch, run rẩy co rúm trong làn âm khí dày đặc.
Phong Yến chỉ liếc mắt một cái rồi quay sang nhìn Lương An Vãn, giọng điềm nhiên:
“Có thể đi. Ở địa phủ, cô có quyền hạn cao nhất, đi đâu cũng được.”
Lương An Vãn nhớ đến mối quan hệ hợp tác giữa cô và Phong Đô Đại Đế, vô thức cho rằng đây là quyền lợi được sắp đặt từ trước.
Nghe vậy, cô không giao Lâm Nhược Tài cho âm sai kia nữa, mà quay sang hỏi Phong Yến: “Anh biết đường chứ?”
Phong Yến cúi đầu khẽ cười: “Biết chứ, tôi đưa cô đi.”
Đợi đến khi bóng dáng ba người họ khuất hẳn khỏi tầm mắt, âm sai mới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/livestream-thong-dia-phu-thuong-tien-noi-tieng-tro-thanh-bach-nguyet-quang/2701508/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.