Sắc mặt Lương An Vãn trở nên phức tạp, do dự một lúc mới đáp: “Là một thợ săn, cậu nhanh chóng nhận ra khí tức dã thú mà đứa trẻ kia cố che giấu, liền không do dự giương cung bắn thẳng vào chân con chồn vàng, còn hét lớn rằng hôm nay bắt được con mồi lớn, có thêm thịt ăn rồi.”
“Con chồn vàng bị thương nặng, thất bại trong việc thỉnh phong, mất hết công lực trăm năm, suýt nữa chết dưới tay cậu. Khó khăn lắm mới trốn thoát rồi phải dưỡng thương suốt một thời gian dài. Với tính cách thù dai của loài chồn, tất nhiên nó ghi hận cậu nhưng vì tu hành không thể sát sinh, nỗi hận đó đành chôn chặt trong lòng cả trăm năm, dần dần biến thành nỗi không cam tâm.”
“Vì thế, lần này khi đến thời điểm thỉnh phong một lần nữa, nó đã dốc hết sức lực đi tìm cậu ở kiếp này. Chỉ là không ngờ...”
[...Không ngờ lần hai thỉnh phong cũng thất bại, phì cười hahahaha!]
[Tôi hiểu rồi, con chồn này bị “khắc mệnh” với anh rồi!]
[Tôi xin rút lại lời thương cảm cho “người hữu duyên”, người thật sự đáng thương là con chồn vàng mới đúng!]
[Quá thảm, hai trăm năm khổ tu vày mà hai lần đều bại trong tay cùng một người, đúng là nghiệt duyên!]
[Tôi không có đạo đức, tôi xin phép cười trước đã hahahahaha!]
[Người hữu duyên: Người toàn mùi khói thuốc như tôi làm sao dám lại gần người toàn mùi sữa như em...]
[Tránh Xa Vận Xui] cũng cạn lời, cuối cùng đã hiểu vì sao nét mặt của Lương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/livestream-thong-dia-phu-thuong-tien-noi-tieng-tro-thanh-bach-nguyet-quang/2701524/chuong-205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.