Tạ Diêm sững người một lúc mới hiểu Sở Thập Hàm đang nhìn vết thương trên trán mình. Hắn hơi nghi hoặc nhìn Sở Thập Hàm: "Cậu muốn đánh ông ấy?"
Sở Thập Hàm lạnh lùng gật đầu, sau khi gật xong vẫn dán mắt vào vết thương của Tạ Diêm.
"Nếu nói người đó có địa vị cao hơn cậu?"
Sở Thập Hàm không chút biểu cảm: "Vẫn đánh được."
"Cậu mà đánh ông ấy, tôi e là không thể đồng ý đâu." Tên ngoài vòng pháp luật này... Tạ Diêm cuối cùng cũng bật cười, tâm trạng xấu vô cớ trở nên tốt hơn. "Vết thương đã xử lý rồi, không sao. Sao cậu lại ở đây?"
Sở Thập Hàm dường như vẫn đang suy nghĩ xem "kẻ mà Tạ Diêm bị đánh rồi còn bảo vệ" rốt cuộc là ai, nghe hỏi chỉ trả lời qua loa: "Đi ngang qua."
"Vừa hay đi ngang qua khu vực xuất hiện quái vật dị biến vừa được phân chia?" Tạ Diêm cười nhắc khéo. "Tôi chắc chắn mình là người nhận nhiệm vụ tiêu diệt ong chúa. Cậu đang nhận việc riêng?"
Sở Thập Hàm khựng lại, rồi đẩy tinh thể hạt nhân trong tay về phía Tạ Diêm: "Cho anh. Đừng nhận nhiệm vụ khi bị thương."
Tạ Diêm biểu cảm càng thêm kỳ quặc: "...Ý cậu là, tôi chỉ bị thương ở trán thì phải nghỉ ngơi, còn bắt một bệnh nhân vừa bị gãy chân đi làm nhiệm vụ thay tôi?"
"......" Sở Thập Hàm ngập ngừng, "Tôi đã khỏi rồi."
"Tôi sẽ chuyển nhiệm vụ cho cậu." Tạ Diêm nói bằng giọng không cho phép từ chối. Đang định mở thiết bị liên lạc, hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lo-cham-huynh-de-tot-cua-ban-trai-thi-phai-lam-sao/2793745/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.