Tạ Diêm đóng cửa lại, vứt túi đồ ăn sáng lên bàn rồi quay sang kiểm tra Sở Thập Hàm trong buồng y tế.
Vết thương của Sở Thập Hàm rất nặng. Khi Tạ Diêm đưa cậu về nhà, cậu gần như đã ngất đi. May mắn thay, trong nhà có buồng y tế, Tạ Diêm để Sở Thập Hàm nằm trong đó suốt đêm, còn mình thì ngồi canh bên cạnh đến tận sáng mới ra ngoài mua đồ ăn sáng cho cả hai.
Nhưng khi Tạ Diêm mở cửa phòng, hắn phát hiện Sở Thập Hàm đã không còn trong buồng y tế nữa. Thay vào đó, cậu đang đứng cạnh bàn làm việc, cúi đầu đeo chiếc vòng cổ vào.
Chàng thanh niên lạnh lùng mặc chiếc áo sơ mi của Tạ Diêm, cổ áo hé lộ vài vết thương mới đỏ hỏn rồi lại bị chiếc vòng cổ che đi một nửa. Nghe tiếng mở cửa, đôi mắt đỏ của Sở Thập Hàm ngẩng lên nhìn, vừa khóa chiếc vòng cổ vừa thản nhiên chào: "Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng." Tạ Diêm đáp lại, bước tới giúp Sở Thập Hàm vén tóc sau gáy lên, ngón tay nhanh nhẹn khóa nốt hai khóa còn lại. "Không nằm trong buồng y tế, lại ra đây đeo thứ này?"
"Sợ anh không yên tâm." Sở Thập Hàm đưa điều khiển cho Tạ Diêm. "Chắc anh còn nhiều điều muốn hỏi."
Tạ Diêm tung hứng chiếc điều khiển trên tay: "Dĩ nhiên rồi. Vậy bạn học Sở Thập Hàm muốn thành khẩn khai báo để được khoan hồng, hay cứng đầu để bị xử nghiêm?"
Sở Thập Hàm chỉ vào chiếc điều khiển: "Có thể giật điện tôi."
"Tôi không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lo-cham-huynh-de-tot-cua-ban-trai-thi-phai-lam-sao/2793752/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.