Máu đỏ tươi từ đầu ngón tay Tạ Diêm nhỏ xuống, bắn tung tóe rồi lặng lẽ tan vào nền gạch.
Hắn nhìn Sở Thập Hàm đang ngã gục dưới đất một lúc, sau đó quỳ một chân xuống, dùng bàn tay dính máu nâng cằm cậu lên, buộc cậu phải nhìn thẳng vào mình: "Bị thương là tôi, cậu hoảng loạn cái gì?"
Môi Sở Thập Hàm run nhẹ, như ngạt thở không thốt nên lời.
"Lần thứ mấy rồi?" Tạ Diêm nói với vẻ mặt vô cảm, "Lần nào cũng vung dao là đâm, lẽ ra cậu không nên sợ giết người, hay bị giết mới phải."
"Xin... xin lỗi." Sở Thập Hàm muốn nhìn bàn tay đang chảy máu của Tạ Diêm nhưng không dám chạm vào, chỉ biết đăm đăm nhìn vết thương. Con người lạnh lùng ấy giờ đây lại trông thật tội nghiệp.
Tạ Diêm nhìn biểu cảm của cậu một lúc rồi quay đi: "Lần sau, cậu định nói xin lỗi với xác chết của tôi à?"
Khóe mắt Sở Thập Hàm đỏ ửng, trông như sắp khóc. Đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm vào gương mặt đang ngoảnh đi của Tạ Diêm, bỗng chợt nhớ ra điều gì, vội vàng nhặt thanh năng lượng đao lên đưa cho hắn.
Tạ Diêm nhìn lưỡi dao trên tay với vẻ khó hiểu.
Rồi hắn thấy Sở Thập Hàm đưa cổ vào - chỗ yếu nhất - về phía mình.
Tạ Diêm hiểu ngay ý cậu... muốn hắn trả đũa.
Hắn xoay ngược lưỡi dao, tay cầm năng lượng đao vung lên.
Sở Thập Hàm nhắm mắt, thậm chí không hề có phản xạ né tránh, còn ngửa cổ lên như buông bỏ mọi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lo-cham-huynh-de-tot-cua-ban-trai-thi-phai-lam-sao/2793773/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.