Tạ Diêm liếc nhìn biểu cảm của Sở Thập Hàm, suy nghĩ một lát rồi cố ý lên tiếng: "Sở Thập Hàm, đau."
Sở Thập Hàm nhíu mày, định chạm tay Tạ Diêm nhưng lại sợ làm hắn đau thêm: "Trong căn cứ có máy y tế, em đưa anh đi..."
Tạ Diêm đưa tay lên sát môi Sở Thập Hàm.
Ý tứ rõ ràng: Chỉ cần Sở Thập Hàm hôn một cái là khỏi ngay.
Sở Thập Hàm ngây người, sau đó nhíu mày suy nghĩ rồi giống như hồi nhỏ Tạ Diêm an ủi mình, nhẹ nhàng thổi một hơi vào tay hắn.
"......" Đôi mắt vàng của Tạ Diêm giãn ra vì ngạc nhiên trước hành động này.
Vợ mình đáng yêu quá.
Hắn nhìn Sở Thập Hàm không chớp mắt, vốn khí chất lạnh lùng giờ lại đang cẩn thận nâng tay mình lên, từng hơi thổi nhẹ như thổi bay nỗi đau.
Trong đáy mắt vàng rực của Tạ Diêm, khung cảnh ấy in hằn như một bức tranh.
Hình như... hình như hắn cũng từng làm thế với ai đó.
Tạ Diêm đột nhiên giật tay khỏi Sở Thập Hàm.
Sở Thập Hàm ngừng lại, tưởng mình làm hắn đau. Khi định kiểm tra vết thương, cậu bỗng thấy Tạ Diêm ôm lấy đầu, quỵ xuống đất.
"Tạ Diêm!" Sở Thập Hàm quỳ sát theo, giọng đứt quãng.
...
Tạ Diêm như bị nhốt trong không gian tối đen như mực. Bóng tối vô tận, ngột ngạt như đắm chìm trong vũng nước chết, nuốt chửng hắn từng chút một.
"Tìm thấy hắn rồi... không, là 'Hắn'."
"Nhưng 'Hắn' lại sắp chết lần nữa."
"Buồn cười thật,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lo-cham-huynh-de-tot-cua-ban-trai-thi-phai-lam-sao/2793805/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.