Bên ngoài, tiếng động ầm ĩ như muốn lật trời, nhưng Tạ Diêm vẫn bình thản, cúi đầu ôm chặt lấy Sở Thập Hàm trong im lặng.
Trong ảo cảnh, hắn đã gặp chuyện gì đáng sợ sao?
Sở Thập Hàm nhẹ nhàng xoa gáy Tạ Diêm, kiên nhẫn an ủi: "Đừng sợ."
Một lúc lâu sau, Tạ Diêm mới ngẩng đầu lên. Hắn nhìn chằm chằm vào Sở Thập Hàm, bất ngờ hôn nhẹ lên môi cậu, thì thầm: "Tiểu Thập."
Sở Thập Hàm giật mình, ánh mắt dò xét đôi mắt Tạ Diêm: "Anh vừa gọi em gì?"
Đây là lần *****ên kể từ khi mất trí nhớ, Tạ Diêm gọi cậu bằng cái tên thân mật này.
"Vợ." Tạ Diêm nhanh trí đổi giọng.
"...", Sở Thập Hàm ngước mắt lên đầy bất lực, hỏi với giọng suy tư: "Anh nhớ lại rồi?"
"Nhớ lại cái gì?" Tạ Diêm dường như đã trở lại bình thường, vòng tay qua eo Sở Thập Hàm, hỏi rất nghiêm túc: "Là hồi nhỏ có một đứa nhóc lẽo đẽo chạy theo anh?"
Sở Thập Hàm: "..."
"Hay năm 16 tuổi, cố tình bắt chuyện với anh, tặng dao mà cứ như là đang cướp giật?"
Sở Thập Hàm: "..."
"Hay là..." Tạ Diêm cố ý ngừng lại, "năm 18 tuổi, dùng danh nghĩa 'huynh đệ của bạn trai' để tiếp cận anh, rồi... trong buổi diễn tập ngoài trời, em đến là vì ngửi thấy mùi pheromone của anh phải không?"
Sở Thập Hàm: "..."
"Ừm, nếu không nói gì thì anh coi như em đã thừa nhận..."
Sở Thập Hàm đột nhiên cắn vào môi Tạ Diêm. Cậu xé rách đôi môi đỏ thẫm,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lo-cham-huynh-de-tot-cua-ban-trai-thi-phai-lam-sao/2793847/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.