Lạc Lâm Hách cùng Hướng Lạc Thu tự mình đi tới Bích Vân Tiêu Thiên nhận về Yên Hoài Tuyết, ngày ấy Vệ Kiêu không có đi đưa tiễn, không có nước mắt, không có giữ lại, lẳng lặng mà nhìn đoàn người càng đi càng xa.
Theo Lạc Lâm gia nói, sau khi Lạc Lâm Chấn Quân đánh một trận ở Bích Vân Tiêu Thiên chạy về Lạc Lâm gia, Lạc Lâm Hữu Thần hốt hoảng mà chạy, nhưng xuất hồ ý liêu (bất ngờ) chính là lần này Lạc Lâm Chấn Quân không đuổi tận giết tuyệt, mặc hắn đào tẩu. Sau đó Lạc Lâm Chấn Quân cũng ly khai Lạc Lâm gia, không còn tin tức.
Ai có thể nghĩ đến gặp phải cục diện hiện tại, quả nhiên là nhân sinh khó đoán, đều an thiên mệnh.
“Ngươi có tính toán gì không?” Dương Diệc Phong ở phía sau Vệ Kiêu.
“Cha muốn cho ta kế nhiệm Ma Giáo.” Vệ Kiêu nhàn nhạt trả lời.
“Vậy ngươi muốn hay không.”
“Cha nói ban đầu Ma Giáo thành lập tên là Tố Thương, chẳng qua bởi vì hành sự không câu nệ, thủ đoạn tàn nhẫn, dần dần liền bị xưng là Ma Giáo. Nơi này dù sao cũng là gia nương, cũng không thể để nó sụp đổ. Hơn nữa nếu có thể có người thêm chút ràng buộc với Ma Giáo, làm cho trở về chính đạo, coi như là một kiện công đức. Ta nghĩ cha nói có đạo lý.”
“Thiên hạ chuyện có đạo lý sao mà nhiều, nhưng cũng không phải mỗi một cái đều có người nguyện ý đi làm.”
“Người khác không làm là bởi vì có chuyện càng đáng phải làm, nhưng bây giờ ta lại không biết nên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lo-hanh-phan-van/1913008/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.