"bòoooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooo"
Tiếng bò rống lên, không gì khác, đó là chuông điện thoại độc nhất vô nhị của nó. Luống cuống cầm lên coi thì hiển thị số không tên. Tim nó đập liên tục hồi hộp, ấn nghe.
- Alo
- Alo cho mình hỏi đây có phải số Linh, lớp 10a2 học trường THPT X không?
Quả không sai, giọng nói trầm trầm, nhẹ nhàng, lịch sự ở đầu dây bên kia chỉ có thể là anh, nó vội vã đáp lại
- Dạ! Vâng ạ! Anh Duy phải không ạ?
Tiếng bật cười bên kia đầu dây không hiểu sao lại làm nó thấy nhẹ nhõm lại hơi thích đến vậy... mặt nó thoáng đỏ, tự dưng nghĩ không đâu.
- Ừ! À ừm anh chỉ muốn gọi điện cho em để nói đây là số anh!
- À dạ...
Nó nói ấp úng, không hiểu sao thường ngày lắm lời vậy mà giờ lại tịt ngòi.
- À ừ không có gì thì anh cúp máy nhé!
- À dạ...
- Vậy...Bye em!
- À từ từ từ...
Lỡ rồi, giờ thì nói gì với anh đây?
Cảm giác lần đầu có người khác giới gọi điện cho mình làm nó hứng thú, muốn nói thêm gì đó nữa nhưng khó xử quá.
Anh im lặng, chờ đợi, chờ đợi, có vẻ như anh cũng nóng lòng lên tiếng
- Sao vậy?
- À ừ em chỉ muốn nói cảm ơn anh thôi ạ! Em vẫn đang suy nghĩ! Nhất định em sẽ trả lời anh trong hôm nay! Em cảm ơn anh và chúc anh ngủ ngon ạ! Cảm ơn anh ạ!
Nó nói một thôi một hồi, rồi cúp máy rụp cái. Ôm điện thoại vào ngực, nó nhắm mắt thả lỏng cơ thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lo-lem-hien-dai/874479/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.