Thời gian là Nhâm Kiệt sắp xếp, nhưng địa điểm là Tôn Xuyên chọn. Không hề ngoài dự đoán, y vẫn lựa chọn nhà hàng của mình như cũ.
Lúc Nhâm Kiệt nhận được tin không nhịn được cười, đầu toàn là hai chữ “quả thế”.
Buổi tối Tôn Xuyên tới đón Nhâm Kiệt, ý của Tôn Xuyên là hai người cùng nhau xuất hiện mới biểu đạt tính tôn trọng. Nguyên bộ âu phục vừa vặn, kiểu tóc, thắt lưng đều phù hợp một cách hoàn hảo.
Trên đường đi Nhâm Kiệt không ngừng đánh giá y, thật sự không kìm được lắm mồm một câu: “Nhân viên của em không có ai hỏi hôm nay mát dây nào à em?”
Cách ăn diện này là kiểu đi xem mắt điển hình còn gì?
Tôn Xuyên nhướng mày cười một tiếng: “Có một bạn, và đã bị em trừ nửa tháng thưởng.”
Thường thức về ăn mặc cũng như quyết sách của ông chủ là tuyệt đối không thể nghi ngờ, đây là lẽ chí lý từ xưa đến nay rồi!
So với sự nghiêm túc của y, có thể nói thái độ của Nhâm Kiệt là hết sức tùy ý.
Thậm chí ngồi xuống rồi mà anh vẫn mải gọi điện thoại.
Lúc Tống Chí đi vào, Tôn Xuyên quan sát cẩn thận từ trên xuống dưới anh ta nhiều lần.
Anh ta là dẫn vợ mình đi cùng, đó là một người phụ nữ nhìn rất dịu dàng biết săn sóc. Má lúm đồng tiền, rất xinh đẹp, đứng bên Tống Chí rất xứng đôi.
Về phần Tống Chí, ấn tượng đầu tiên của Tôn Xuyên là dáng vẻ quá thư sinh.
Kỳ thực bản thân Tôn Xuyên cũng thuộc tuýp nhã nhặn này, song theo lời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lo-qua-vi-quan/2570976/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.