Trên đường trở lại Mục gia, Nguyên Nhị thò đầu ra ngoài nhìn những người đang huấn luyện trên sân. Ngày mùa đông gió lạnh thấu xương nhưng bọn họ vẫn mặc bộ quần áo đơn bạc kiên trì huấn luyện.
Cô thấy được mấy gương mặt quen thuộc, vừa chuẩn bị lên tiếng gọi thì đã bị người phía sau nắm cổ áo, kéo lại trong xe.
"Này." Nguyên Nhị quay đầu lại trừng mắt nhìn người kia."Anh làm gì vậy hả?"
Mục Nghiên Chi nhàn nhạt nhìn cô, duỗi tay đem cổ áo sơ mi cởi hai nút. "Đừng gây trở ngại bọn họ huấn luyện."
"..." Nguyên Nhị.
Em có làm gì sao?
Trở lại đại viện, xe còn chưa dừng hẳn Nguyên Nhị đã chuẩn bị mở cửa đi xuống. Mục Nghiên Chi bắt lấy cánh tay của cô.
Nguyên Nhị quay đầu lại nhìn anh. "Làm sao vậy?"
"Chậm một chút, xe còn chưa dừng hẳn đâu. Em không biết hai chữ nguy hiểm viết như thế nào phải không."
Nguyên Nhị thè lưỡi. "Lần sau chú ý, lần sau chú ý."
Lúc này xe đã dừng lại, cô rút cánh tay ra chỉ một lát đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Mục Nghiên Chi nhếch khóe môi, chậm rì rì đi tới nhà chính. Vừa vào nhà đã nhìn thấy cặp sách của Nguyên Nhị ở trên ngăn tủ cạnh cửa, người không biết đã đi đâu rồi.
Anh đem đồ trong tay bỏ vào trong ngăn tủ rồi cất bước đi vào trong nhà, nghĩ đến Nguyên Nhị là một cô nhóc tham ăn anh không chút suy nghĩ đi tới nhà bếp. Trong bếp, ngoại trừ Minh Du đang làm bánh kem thì còn có cô gái nhỏ đang chảy nước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lo-tai-nho-cua-anh/1026587/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.