Ôn Từ nói việc mình được chọn múa vị trí đầu của “Kinh hồng” cho mẹ nghe, không có nói việc thù lao cao mà cô chỉ nói với mẹ bản thân mình có cơ hội múa một đoạn trong phim điện ảnh.
Thư Mạn Thanh rất ủng hộ và khen ngợi, bà khen bảo bối nhỏ của mình: “Quá tuyệt luôn, mẹ rất tự hào về con, Lạc Lạc nhà chúng ta là có thiên phú mà.”
Ôn Từ trong lòng tràn đầy vui sướng, ngập tràn hạnh phúc.
“Phải rồi, khi nào mời Tư Bạch đến ăn cơm thế. Lần trước cậu ấy đưa con đến bệnh viện vẫn còn chưa cảm ơn người ta đàng hoàng.”
""
Niềm vui trong lòng Ôn Từ vơi đi chút.
Cô sao có thể mời Phó Tư Bạch đến nhà được, không, cái này tuyệt đối không thể.
“Mẹ, quan hệ của con với anh ấy không phải như mẹ nghĩ đâu.”
“Cậu ấy không phải bạn trai con?”
Ôn Từ im lặng, rồi mới nói: “Phải, nhưng…”
“Vậy là thế rồi”
“Mẹ, con và anh ấy chỉ là quen thử xem thế nào, mẹ đừng để ý, nói không chừng không bao lâu nữa chúng con sẽ chia tay vì tính cách không hợp cho xem.”
“Lạc Lạc, mẹ nhìn ra được Tư Bạch là đứa trẻ tốt, con phải trân trọng.”
“Mẹ mới nhìn mà biết rồi?” Ôn Từ thấy không có lý, “Mái tóc của anh ấy vừa nhìn liền thấy giống kiểu ăn chơi.”
“Cậu ấy không phải.” Thư Mạn Thanh nói, “Cậu ấy là đứa trẻ biết suy nghĩ, mà còn rất hiểu chuyện, hiểu chuyện hơn con nhiều.”
“Mẹ…! Mẹ mới gặp một lần liền bị anh ấy làm mờ mắt rồi!”
“Mẹ sống nửa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lo-tay-xoa-nham-wechat-cua-lao-dai/2306253/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.