Ngay khoảnh khắc rơi xuống nước, Giang Miểu có cảm giác “hú hồn hú hoạ”, trộm vía mình có mặc áo tắm, không uổng công cả buổi chiều khoả thân trong phòng tắm, khiến cô mắng phắc liên tục năm phút. Điều này thật nực cười, nhưng hình dung duy nhất cô có thể nghĩ đến là “Mình sẽ thử trò SUP này, mình sẽ tận hưởng quá trình, và mình sẽ rơi xuống nước”. Cô muốn biết khi nào mình có thể đón nhận câu “Hôm nay mình sẽ chết”.
Nhiệm vụ hoàn thành.
Thật thanh thản làm sao.
Trên đường trở về cô rất phởn, song Edwin bị hù hết hồn, láo liên như thể gắn ra đa trên tai, thiếu điều vây quanh cô bằng lưới điện và giật tung cành con thuyền nào dám ngông nghênh bén mảng đến gần. Có cặp vợ chồng trẻ tinh mắt, dưới ánh đèn mờ trông thấy tình trạng khó xử của cô, họ dừng lại, kiên nhẫn chờ cô và Edwin đi trước, cô gái nói đùa: “Bạn gái té nước hả?” Edwin lập tức phủ nhận, ngay cả lời nói cũng ấp úng. Giang Miểu buồn cười, muốn gắn cái thẻ-tên-chó “Tui là bé trong sáng” cho cậu ghê gớm.
Sau khi về căn cứ, Edwin cất tấm bảng sang một bên rồi bước vội vào nhà. Giang Miểu dốc ngược đôi giày sũng nước, nghe thấy một tràng tiếng leng keng, ắt cậu đang tìm gì đó.
Lát sau, Edwin bước ra cùng máy sấy tóc và khăn tắm, cậu dẫn cô vào nhà tắm. Đây là một phòng tắm rất đơn sơ, có vòi sen, rèm che và bồn rửa tay, không, thậm chí chẳng lát gạch, giản đơn đến mức cậu đâm ngại. Giang Miểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lo-thuy-tinh/2377351/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.